Sau khi Tô Ngọc Kiều rửa mặt chải đầu xong, cô quay vào phòng đánh thức Tiểu Bảo, khi hai mẹ con đang ăn sáng, Lục Kiêu lấy quần áo ba người đã thay từ tối qua và ga trải giường mà Tô Ngọc Kiều đã trải ra ở trên xe ra sông giặt sạch. Anh căng một sợi dây trong sân để phơi quần áo, làm xong việc này, Lục Kiêu đi đến bàn bạc với Tô Ngọc Kiều xem trong nhà cần thêm những gì nữa, ngoài ra còn phải đến bộ phận hậu cần lấy một ít đụng cụ sửa chữa một số chỗ của ngôi nhà.
“Giường đó nhỏ quá, chúng ta có thể làm một chiếc giường lớn hơn được không? Trong nhà còn không có tủ đựng quần áo. Còn phải mua phích nước nóng và cốc nước. Ngoài ra, còn phải thêm bát đĩa và đũa vào bếp, đầu, muối, tương, giấm,......”
Tô Ngọc Kiều cau mày và đếm những thứ cần mua lại, sau khi tính toán xong, cô thực sự thấy thiếu tất cả mọi thứ và phải mua tất cả mọi thứ, bao gồm nguyên liệu nấu ăn trong bếp, gạo và,...
Mặc dù cô không biết nấu ăn nhưng sau này sẽ phải nấu cơm cho bản thân và Tiểu Bảo, không thể mong đợi Lục Kiêu mỗi ngày đi huấn luyện về sẽ mang cơm cho bọn họ được. Lục Tiêu cầm bút giấy đi tới viết hết xuống, sau đó nói:
“Ở đây mua đồ không tiện, xe tiếp viện của quân đội mỗi tuần sẽ tới một lần, anh sẽ đưa danh sách này cho bên hậu cần thì chắc là tuần sau sẽ có.”
"Hả? Mấy ngày nay không có bát ăn thì phải làm sao đây?”
Sáng nay bọn họ đã dùng hộp cơm mang theo, không thể cứ như vậy mấy ngày được.
“Để lát nữa anh đi nhà bếp mượn mấy cái, gạo và mì cũng mượn trước khi nào chúng ta mua về trả họ là được.”
Điều này thực sự đã hạ thấp tất cả sự mong đợi của cô, Tô Ngọc Kiều bất đắc dĩ nói:
"Vậy anh cứ xem rồi làm thôi, nếu cần em làm gì thì cứ nói với em.”
Lục Kiêu cảm thấy buồn cười trước vẻ mặt khó chịu hiếm thấy của cô, anh xoa đầu cô an ủi rồi nghiêm lúc nói:
“Thật xin lỗi, để em phải đối mặt với chuyện này.”
Tô Ngọc Kiều sửng sốt một lát, nắm lấy tay anh, dùng hai tay ôm lại lắc lắc, sau đó lắc đầu nói:
"Không sao, đây là lựa chọn của em, sau này mong mọi thứ sẽ tốt hơn.”
Lục Kiêu cầm lấy danh sách đi đến bộ phận hậu cần mượn đồ, sau khi anh rời đi, Tô Ngọc Kiều buộc cao tóc, xắn tay áo, phấn chấn tinh thần, chuẩn bị bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Tiểu Bảo ăn xong, đi vòng qua hàng rào sân nhà mấy lần, nhìn thấy cái gì cũng đầy mới lạ, thấy mẹ đi lấy nước chuẩn bị làm việc, cậu cũng chạy tới phụ giúp.
Tô Ngọc Kiều đưa cho câu bé một mảnh vải chơi đùa, lúc này có một chị vợ quân nhân trẻ tuổi cõng giỏ trên lưng đi qua ngoài hàng rào. Cô đứng bên ngoài hàng rào chào hai mẹ con Tô Ngọc Kiều bên trong:
"Các người là người nhà của quân nhân mới đến à? Là người nhà của phó đoàn trưởng Lục à?"
Người phụ nữ mặc áo hoa, quần đen, tóc tết thành bím dài buông xuống một bên vai, gương mặt hơi sẫm màu, trên gò má nhô lên có hai đốm đỏ, nụ cười rất tươi đang nhìn vào căn phòng nhỏ nhưng ánh mắt thì đánh giá khắp nơi.
Sau khi nhìn thấy quần áo treo trong sân, ánh mắt vợ quân nhân này liếc mắt nhìn rồi hừ nhẹ một tiếng. Buổi sáng cô thức dậy ra sông lấy nước, cô nhìn thấy phó đoàn trưởng Lục nhà bên gánh nước về nhà, chồng của cô là tiểu đoàn trưởng dưới quyền phó đoàn trưởng Lục, cô đã gặp anh ta vài lần trong quân đội, Lục Kiêu cũng không quen biết cô nên chỉ gật đầu rồi rời đi.
Khi đó cô còn đang nghĩ phó đoàn trưởng Lục cũng rất biết chăm sóc người khác, mấy hôm trước Chính ủy Tống đến giúp họ trang trí nhà cửa, đêm qua cô nghe thấy tiếng động trong lúc mơ hồ, vừa đến đây anh ta đã giúp lấy nước, chắc sợ vợ sẽ bị dọa chạy trước điều kiện khắc nghiệt ở đây nên mới quan tâm như thế. Kết quả, cô loay hoay hồi lâu mới đổ đầy nửa bồn nước thì nhìn thấy Lục Kiêu đang xách một thùng quần áo ra ngoài giặt nhưng người vợ mới nhập ngũ của anh ta lại không thấy đâu.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa, cô đi hái rau dại trên núi cố tình đi đường vòng tới đây, cô chỉ tò mò muốn xem người phụ nữ lười biếng trong nhà phó đoàn trưởng Lục muốn đàn ông giặt giũ trông như thế nào?