Lục Kiêu nhanh chóng trở lại với hai thùng nước sạch, dùng giẻ ướt lau sạch giường tre, sau đó lấy ra ga trải giường và chăn bông mới để trải giưòng. Tô Ngọc Kiều bước vào, cẩn thận cởi quần áo cho con trai, đặt cậu bé lên giường, đắp chăn cho cậu, khi cô bước ra lần nữa, Lục Kiêu đã dùng một tấm ván gỗ vụn không biết từ đâu mà nhóm lửa trong bếp. Thấy cô đi vào, động tác của Lục Kiêu liên tục không ngừng, đổ nước trong hai thùng gỗ vào nồi rồi nói: “Những chuyện khác tạm thời bỏ qua, đợi đến ngày mai rồi tính, anh đun một nồi nước, tắm rửa nhanh rồi đi ngủ.”
Căn bếp cũng đơn giản như những phòng khác, chỉ có một chiếc bếp mới xây và một chiếc nồi sắt lớn.
Sau khi lửa bùng lên, Lục Kiêu cầm một chiếc thùng rỗng đi ra ngoài lấy nước, sau khi nước trong nồi đun nóng, Tô Ngọc Kiều trước tiên pha một chậu nước ấm để lau mặt và chân cho Tiểu Bảo, để cậu bé ngủ thoải mái hơn. Lúc lại đi vào phòng bếp, Lục Kiêu pha một thùng nước ấm, đặt vào phòng chứa nước bên cạnh, bảo cô tìm quần áo đi tắm trước. Sau khi làm xong mọi việc, Tô Ngọc Kiều và Lục Kiêu chen vào chiếc giường tre chật hẹp nằm xuống, tâm trạng phức tạp thở dài.
Lục Kiêu nhạy cảm ôm lấy bờ vai của cô, im lặng một lúc mới dùng giọng khó khăn hỏi:
"Kiều Kiều, em có hối hận không?"
Nến vừa mới được thổi tắt, bầu trời đêm nay không có trăng, trong phòng tối đen, Tô Ngọc Kiều quay đầu lại, không nhìn thấy biểu cảm của anh nhưng cô có thể cảm nhận được cảm xúc của anh từ đôi bàn tay to lớn đang ấn chặt vào vai của cô.
Cô nghĩ rồi đưa tay ra ôm tại anh, cọ vào vai anh lắc đầu nói: “Không được coi là hối hận, chỉ là em không biết phải làm gì.”
Vừa nói xong lại cười:
“Trước khi đi mẹ cho em một cuốn sổ tiết kiệm mấy hàng số 0, nhưng cuối cùng đi vào đây hình như không có chỗ nào để tiêu tiền.”
Cô đã hối hận khi lần đầu tiên nhìn thấy ngôi nhà tranh nhỏ tồi tàn như vậy nhưng cô suy nghĩ nhiều hơn về việc phải làm gì tiếp theo, cô chắc chắn rằng mình muốn ở lại đây nhưng cô cũng chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được hoàn cảnh đói kém như này. Nghĩ đến đây, Tô Ngọc Kiều xoay người nằm ở trên người anh, cố gắng nhìn vào mắt anh trong bóng tối, nghiêm lúc nói:
“Anh không thể cứ để mẹ con em ở đây mà không để ý đến, anh phải cùng em trang trí lại ngôi nhà này mới được.”
“Được.”
Lục Kiêu ngửa đầu hôn chóp mũi cô, nghiêng người ôm chặt cô trong ngực.
…
Tối hôm qua bọn họ vội vàng nhận phòng, còn chưa kịp treo rèm cửa sổ nên Tô Ngọc Kiều bị ánh nắng chói chang buổi sáng đánh thức. Quay người ngồi dậy thì bên cạnh chỉ còn con trai đang ngủ say, không biết Lục Kiêu dậy từ lúc nào.
Tô Ngọc Kiều thay quần áo, vội vàng xõa tóc ra ngoài tìm người, sự chú ý của cô đã bị bồn nước lớn trước cửa bếp thu hút. Bồn nước đã đầy một nửa, lúc này Lục Kiêu mang theo hai thùng gỗ chứa đầy nước đi vào sân.
“Dậy rồi à? Đi rửa mặt đi, trong nồi có nước ấm đấy, anh lấy cơm sáng về rồi.”
Lục Kiêu đổ nước mới xách về vào bồn nước, thêm hai thùng này là vừa đủ đầy.
Tô Ngọc Kiều trả lời, vừa dùng tay vuốt tóc vừa tò mò hỏi: “Ngày hôm qua em đã muốn hỏi anh rồi, anh lấy nước ở đâu vậy?”
Lục Kiêu im lặng rồi nói:
“Có một con sông cách đây không xa.”
“Là nước sông sao?” Tô Ngọc Kiều nhất thời cảm thấy khó chịu.
"Đó là một dòng suối chảy từ trên núi xuống.”
Đây chỉ là một trong những quân khu phụ của Tổng quân khu, điều kiện cơ sở vật chất không hoàn thiện, hoàn toàn không thể so sánh với điều kiện sống ở thủ đô.
Được rồi, Tô Ngọc Kiều bóp mũi đồng ý, nhưng vẫn mơ hồ nói:
"Sau này nhất định phải đun sôi mới được dùng.”