Chị vợ quân nhân này vừa bước lên đã tự giới thiệu: “Tôi là Trương Mai, vợ của Điền Phú Quân, chỉ huy tiểu đoàn một dưới quyền phó đoàn trưởng Lục. Đây là vợ của của phó chỉ huy tiểu đoàn một, tên là La Tiểu Quyên.”
"Chúng tôi đến gặp cô xem có thể giúp được gì không? Lúc mới đến đây chắc cô cũng không hiểu rõ hoàn cảnh, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi chúng tôi.”
La Tiểu Quyên tính cách hơi ngượng ngừng, không nói nhiều, chỉ vào trong giỏ đồ vật mang đến nói: “Cô mới tới đây, chắc hẳn là thiếu thốn đủ thứ, đây là một số loại rau đo tôi tự trồng, để lại để nấu canh nhé.”
Có một giỏ đầy cải thìa mọng nước, còn có hành tá và mầm tỏi, trông còn tươi như mới được hái từ dưới đất lên. Trương Mai cũng đưa giỏ của mình ra, trong giỏ của cô có nhiều thứ phong phú hơn rất nhiều, bao gồm dưa chuột, cà chua và một số quả cà tím dài.
“Tất cả là của nhà trồng, chút thành ý của chúng tôi cô đừng chê nhé.”
“Sao lại chê được, các chị dâu có lòng rồi, đúng là em không có gì cả nên em xin nhận hết, cảm ơn các chị.”
Tô Ngọc Kiều mỉm cười chân thành cảm ơn các cô ấy.
Ba người trò chuyện một lúc thì biết được rằng La Tiểu Quyên cũng mới đến, còn Trương Mai thì đã ở đây lâu hơn.
“Điều kiện ở đây rất khó khăn cho nên có rất ít vợ quân nhân muốn đến đây ở, tính cả cô nữa cũng mới có sáu nhà thôi.”
Tô Ngọc Kiều nghe thấy ít như vậy thì hơi kinh ngạc, nghĩ đến buổi sáng chị vợ quân nhân khó hiểu kia, không khỏi hỏi: "Vậy những người này đều là người thân cán bộ nào?”
Trương Mai giới thiệu từng người một với cô:
“Ở đây có bốn gia đình dưới chân núi, tôi và Tiểu Quyên gần nhau hơn. Người sống cạnh nhà cô là nhà của phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 3, tên vợ anh ta là Mã Yến. Người sống ở lưng chừng núi là vợ của đoàn trưởng Lưu, vợ của đoàn trưởng là Trình Văn Tú, và vợ của tiểu đoàn trưởng thứ hai, ồ đúng rồi, vợ của tiểu đoàn trưởng thứ hai là cháu gái của vợ đoàn trưởng Lưu, tên là Trình Lệ.”
Theo lời Trương Mai thì người phụ nữ lúc sáng có lẽ là Mã Yến, vợ của phó tiểu đoàn trưởng sống cạnh nhà cô, đồng thời cũng là cấp dưới của Lục Kiêu, Tô Ngọc Kiều càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Trong khi mấy người đang buôn chuyện thì Lục Kiêu đẩy một xe cút kít trở về.
Trương Mai và La Tiểu Quyên biết điều đứng dậy đi về, Tô Ngọc Kiều đi đến xem anh mang cái gì về. Trong xe cút kít chở đầy đồ, có chổi, thùng gỗ, bát đũa ăn cơm. Đồ ăn có gạo, mì, dầu và một ít khoai tây, cải trắng, không ngờ còn có cả ít trái cây nữa. Một vài trái xoài xanh và một túi thanh mai* nhỏ được gói trong những chiếc lá to.
*:Dâu rừng
"Cái này từ đâu tới vậy?" Tô Ngọc Kiều chỉ vào thanh mai.
"Anh vừa mới gặp được Tống Trường Tinh, sáng nay anh ta dẫn đội lên núi huấn luyện, ở bên ngoài nhìn thấy thì hái.”
Lục Kiêu lần lượt để mọi thứ xuống, dưới gầm xe đặt vài thanh gỗ đã cắt sẵn. Sau đó, anh lấy dụng cụ mượn từ bộ phận hậu cần ra và bắt đầu mày mò làm nghề mộc, anh muốn lắp một chiếc kệ cho bếp và một tủ quần áo cho phòng ngủ.
"Bộ phận hậu cần không có vật liệu, giường có lẽ phải đợi một thời gian nữa mới có thể làm được.”
Lục Kiêu nhớ tới bổ sung thêm. Tô Ngọc Kiều rửa sạch thanh mai, cho vào bát mang đến, cô nhìn những quả thanh mai rửa sạch bằng nước sông phân vân lúc lâu, sau đó nhặt một quả nhét vào miệng.
Chà, nó chua ngọt, ngon quá. Đôi mắt cô sáng lên, cô cầm vài quả đi đến gần Lục Kiêu, nhét một quả vào miệng anh nói: “Không sao đâu, chúng ta ngủ tạm cũng được.”
Mặc dù tự trấn an mình ăn không sạch sẽ không bị bệnh nhưng cô cũng không dám cho Tiểu Bảo ăn nhiều quả thanh mai rửa sạch bằng nước sông, chỉ cho năm quả rồi bưng bát đi.
Lục Kiêu tốn nửa giờ làm một chiếc kệ có thể đóng đinh vào tường, sau đó làm một chiếc bàn nhỏ đặt trong bếp, sau đó cho tất cả nguyên liệu nấu ăn vào trong.