“Tiêu Tiêu, sao cô không cùng tôi quay lại phân khu quân sự?’’
Có cô ở đây, nhất định vào thời khắc mấu chốt cô ấy sẽ nhắc nhở mình.
Trần Tiêu: “Không cần.”
Cô bỏ nhà đi để tránh buổi xem mắt, sao có thể về sớm như vậy.
"Tốt nhất hiện tại cô nên nhanh chóng suy nghĩ lát nữa nên giải thích thế nào với phó đoàn trưởng Lục.”
Mặc dù cô cho rằng chuyện này không phải vấn đề lớn nhưng đàn ông rất thận trọng với tương lai của mình, tuy nhiên, cô cảm thấy phó đoàn trưởng Lục không phải loại người như vậy nhưng không có gì đảm bảo rằng anh ta sẽ không tức giận với vợ mình vì đã tự ý quyết định. Vừa nhắc nhở, Tô Ngọc Kiều trở nên căng thắng.
Lúc này, Lục Kiêu giải tán đội ngũ, đang đi về phía bọn họ, nhìn thấy hai mẹ con từ xa mỉm cười với bọn họ, đồng thời tăng tốc độ.
"Sao hôm nay em không đợi anh ở nhà? Em đói à?"
Lục Kiêu cúi người bế con trai lên lắc lắc, sau đó một tay ôm lấy cậu bé hỏi Tô Ngọc Kiều.
Tô Ngọc Kiều lắc đầu: “Ở nhà chán quá, ra ngoài đi dạo.”
"Chúng ta có thể lấy cơm đến văn phòng của anh để ăn được không? Em có chuyện muốn nói với anh.” Cô dũng cảm nói.
Lục Kiêu nghiêng đầu: “Hả? Được rồi, em với Tiểu Bảo đi trước đợi anh, anh lấy xong đồ ăn sẽ tới.”
Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo từ trong ngực anh, lo lắng đi đến văn phòng của anh. Mười phút sau, Lục Kiêu bưng hai món đơn giản và một canh đi vào văn phòng, liếc nhìn Tô Ngọc Kiều đang có chút vội vàng cười nói:
"Sao thế? Em định nói gì với anh?"
Vừa nói, anh vừa mở hộp cơm và đặt từng món ăn lên bàn.
Tô Ngọc Kiều nghĩ kiểu gì cũng chết, nhưng Trần Tiêu đã nói rằng đó không phải là chuyện gì to tát nên cô nói hết ra.
‘’Là cô bé mà anh đã cứu trước đó. Em thấy nó đáng thương muốn đưa cô bé đến trường học trong quân khu. Nhưng bà nội cô bé không chịu, nên em thuê bà ấy làm giúp việc và dự định đưa cả hai đến quân khu.”
Nói xong, Tô Ngọc Kiều ôm chặt con trai, chờ Lục Kiêu lên tiếng, chỉ trong chốc lát, vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu cô. Dù sao sự việc đã được quyết định, Lục Kiêu cho dù anh có đồng ý cũng phải đồng ý, nếu không đồng ý thì cô sẽ phiền anh cho đến khi đồng ý, tệ nhất là cô sẽ nói không đi quân khu, Lục Kiêu nhất định không có cách nào.
Nếu Lục Kiêu biết hiện giờ trong đầu cô đang nghĩ đến ý nghĩ xấu xa như vậy, có lẽ anh sẽ muốn đè cô lên đùi mà đánh một trận, nhưng anh không biết. Lục Kiêu nghe xong, không suy nghĩ lâu mà đưa cho cô một đôi đũa, nhướng mày hỏi:
"Vậy thôi à?"
Sau đó anh cười: "Vậy em làm sao căng thẳng như vậy? Anh tưởng em đốt nhà.”
“Không sao đâu, em muốn làm gì thì làm, chỉ cần không giết người, phóng hỏa không vi phạm pháp luật thì anh không phản đối.”
Vốn dĩ anh hơi lo lắng nếu để hai mẹ con ở nhà một mình khi anh đi làm nhiệm vụ khi trở lại quân khu phân khu, hiện tại Tô Ngọc Kiều đã tự mình giải quyết vấn đề này. Anh và Trần Tiêu có cùng suy nghĩ, họ cảm thấy chuyện này không quá lớn, kể cả bỏ qua hoàn cảnh của hai bà cháu bà Hảo thì Tô Ngọc Kiều từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như vậy. Anh không có tư cách gì để ngăn cản cô tiếp tục sống cuộc sống của mình.
Ăn trưa xong, Tô Ngọc Kiều cảm thấy buổi trưa nắng quá chói, nên cô dẫn Tiểu Bảo và Lục Kiêu về ký lúc xá cũ của anh ngủ một giấc.
Buổi chiều, đi tìm Trần Tiêu ở lại một lát, trời không nắng gắt mới chậm rãi đưa Tiểu Bảo về khu gia đình.
Trên đường đi, gặp Trương Mai và La Tiểu Quyên đang giặt quần áo bên sông, cô đứng nói vài câu, không hề đề cập đến việc cô ấy đang dẫn bà Hảo về quân khu.
Khi giao tiếp với người khác, hãy nhớ đừng đưa ra những nhận xét nông cạn hoặc xen vào việc của người khác, đây là điều mà Dương Mẫn, mẹ cô đã dạy cô từ khi còn nhỏ.
Hơn nữa Tô Ngọc Kiều cùng Trương Mai tuy rằng quan hệ tốt đó nhưng rắc rối lại đến từ lời nói, dù sao sau này nếu gặp lại ở quân khu, sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện, cho nên cô cũng không cần phải nói ra.