Tô Ngọc Kiều về nhà tâm tình vui vẻ, cùng Tiểu Bảo chơi đồ chơi một lúc, sau đó lấy ra một cuốn truyện, bắt đầu dạy cậu bé đọc. Tiểu Bảo rất thông minh, dạy ba năm lần về cơ bản có thể nhớ được những từ đơn giản. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhận dạng năm chữ mỗi ngày, Tô Ngọc Kiều lấy cuốn sổ ra, ngồi bên cạnh xem cậu luyện viết chữ. Lúc Lục Kiêu bưng bữa tối bước vào sân nhỏ, anh nhìn thấy một khung cảnh ấm áp như vậy. Anh không nhịn xuống mà cũng không cần nhịn, mỉm cười tiến lại gần hai mẹ con.
Đêm trước khi lên đường đến quân khu, Tô Ngọc Kiều chỉ đạo Lục Kiêu đóng gói hành lý chưa di chuyển nhiều, cô còn kéo rèm cửa sổ vừa treo ra để làm túi đóng gói những món đồ chơi mà ba làm cho Tiểu Bảo. Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Tô Ngọc Kiều nhìn căn nhà càng trống trải không khỏi thở dài, sau đó cô lại không nhịn được cảm thấy vui mừng.
Môi trường tự nhiên ở đây tuy tốt nhưng cô thực sự không thể chịu nổi việc sống ở một nơi thô sơ như vậy, may mắn là họ sẽ sớm rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Ngọc Kiều hồi hộp chờ đợi bà cháu bà Hảo xuất hiện trước chiếc xe tải lớn chở các thành viên gia đình quân nhân của trung đoàn.
Trần Tiêu đến tiễn cô và đoán được cô đang lo lắng điều gì khi nhìn thấy cô đang nhìn ra ngoài trại quân sự.
"Vẫn còn một chút thời gian trước khi khởi hành. Họ chắc chắn sẽ đuổi kịp.”
‘’Ừ” Tô Ngọc Kiều gật đầu, không nhìn nữa, xoay người ôm lấy cô nói:
“Vậy tôi đến quân khu trước chờ cô.”
"Có lẽ tôi sẽ ở đây đợi cô quay lại vào năm sau?’’ Trần Tiêu nói đùa.
Tô Ngọc Kiều không khỏi chán ghét bĩu môi: “Tôi không muốn lại đến nữa.”
Khi hai người đang nói lời tạm biệt, Trình Văn Tú và Trình Lệ đi ngang qua họ và đi về phía chiếc xe jeep quân sự đậu trước mặt đội ngũ. Trình Lệ đột nhiên quay lại sau khi đi được hai hoặc ba bước, liếc nhìn Tô Ngọc Kiều, rồi cùng cô ngồi vào ghế sau xe jeep.
‘’???”
Tô Ngọc Kiều không nói nên lời và khinh thường "chậc", trước giờ chỉ có cô coi thường người khác nhưng cô không bao giờ ngờ rằng sẽ có người khoe khoang với mình.
"Ánh mắt cô ta là sao vậy? Không phải chỉ là một chiếc xe jeep thôi sao? Giống như người ta chưa được ngồi bao giờ. Có gì mà khoe khoang?"
Gần như cùng lúc đó, Trần Tiêu cũng cong môi, phát ra một tiếng “Hừ”.
‘’Đúng vậy, tôi đã từng đi thăm Tử Cấm Thành, tôi phải khoe khoang với cô ta à?" Tô Ngọc Kiều kiêu ngạo nói.
Trần Tiêu “Phụt” một tiếng cười vui vẻ. Bà Hảo và cháu gái vội vã đến đây trước mười phút khi đoàn quân lớn lên đường, cả hai đều mang theo một chiếc túi vải rách đựng hành lý.
Đã hai ngày không gặp, bà Hảo cảm thấy xấu hổ khi gặp lại Tô Ngọc Kiều. Tô Ngọc Kiều hào phóng cùng Trần Tiêu giúp cùng hai bà cháu leo lên xe tải quân sự, cô quay lại vẫy tay chào Trần Tiêu rồi ngồi lên đó.
Trần Tiêu cũng mỉm cười vẫy tay tạm biệt cô nói: “Khi nào có cơ hội gặp lại.”
Một nửa khoang của xe tải quân sự chứa hành lý của các gia đình quân nhân, nửa còn lại có ghế cố định cho họ ngồi, lúc này, một số vợ quân nhân đã ngồi xuống chờ xuất phát. Một số người nhìn hai bà cháu đi theo Tô Ngọc Kiều, sôi nổi đưa ra ánh mắt đánh giá.
Bà Hảo lúng túng ôm vai cháu gái, đứng cũng không phải đứng mà ngồi cũng không xong. Tô Ngọc Kiều bế Tiểu Bảo mà Trần Tiêu đưa cho mình, cô chỉ vào chiếc ghế trống và bảo A Mãn đỡ bà cô ngồi xuống, sắp khởi hành rồi. La Tiểu Quyên ngồi ở phía ngoài cùng dịch vào trong để nhường chỗ cho họ. Trương Mai nhìn hai bà cháu mà không hỏi bất kỳ câu hỏi nào mà thay vào đó đón Tô Ngọc Kiều ôm tiểu Bảo ngồi ở phía sau.
Mã Yến trợn mắt, không rõ ý tứ nói:
"Đây là xe tải chở gia đình quân nhân dời đi. Đừng giả vờ tốt bụng mà ai cũng dám cho lên xe.”
Tô Ngọc Kiều liếc nàng một cái, nói thẳng: "Không phải chuyện của cô”
"Cô! Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, sao cô lại thô lỗ như vậy!"
Mã Yến tức giận đến lỗ mũi giãn ra.
‘’Cô là người thủ đô, người trong thủ đô đều thô lỗ như vậy? Hay là cô...”
Tô Ngọc Kiều bịt tai Tiểu Bảo, hừ lạnh:
“Người thủ đô sao thế? Đối với những người tọc mạch như chó chuột, tôi luôn mang vẻ mặt như thế này, không phục thì cô cũng nhịn đi.”