Hai bà cháu cùng đi đến quân khu, Lục Kiêu đã điều tra danh tính của họ, điều khiến Tô Ngọc Kiều càng buồn hơn là số phận của họ cũng khốn khổ không kém. Ba mẹ của bà Hảo qua đời khi bà còn nhỏ, bà lớn lên dựa vào cơm của thôn xóm, kết quả là bà lần lượt mất chồng và con, A Mãn lại càng đáng thương hơn, ba cô đã bị bọn buôn lậu biên giới diệt khẩu vì đã báo tin bộ đội. Một ngày nọ, mẹ cô vào rừng không bao giờ ra ngoài, có lẽ mẹ cô đã mất mạng ở một ngọn núi sâu không rõ danh tính. Thân phận của họ không có vấn đề gì, Mã Yến cũng không cần can thiệp vào việc riêng của người khác.
Thật tình cờ, Lục Kiêu cuối cùng cũng sắp xếp xong mọi việc trong đoàn, trước khi lên đường tranh thủ thời gian tới đây xem hai mẹ con đã ổn định ổn thỏa chưa. Mã Yến kìm nén cơn tức giận, dù không chịu nổi Tô Ngọc Kiều nhưng cô cũng không dám cãi vã với vợ của lãnh đạo trước mặt anh, vì sợ xúc phạm người khác lại gây khó dễ cho chồng mình.
Nếu Tô Ngọc Kiều muốn nói thì hiện tại cô ta nhịn xuống cũng đã muộn, nếu như cô là người hay phàn nàn, Lục Kiêu cũng rất bênh vực người, Mã Yến đã đắc tội cô từ lâu rồi.
"Sao vậy? Sẵn sàng chưa?"
Lục Kiêu lạnh lùng liếc nhìn Mã Yến, sau đó dùng giọng điệu ôn hòa hỏi Tô Ngọc Kiều.
Tô Ngọc Kiều không muốn làm phiền anh vì những chuyện nhỏ nhặt này, nên nói:
"Không sao, xong cả rồi, anh không cần lo lắng cho tụi em.”
Lục Kiêu gật đầu, sau đó nhìn về phía hai bà cháu hơi lạ mặt, đoán được thân phận của họ thì thân thiện gật đầu.
Cuối cùng, anh ấy nói với Tô Ngọc Kiều:
“Con đường có thể gập ghềnh. Hãy để gói quần áo và chăn bông sau lưng em, cẩn thận va đập. Anh sẽ ở ngay phía sau em. Nếu em có chuyện gì thì nói luôn với tài xế đằng trước.”
Vốn dĩ, Lục Kiêu có thể nhường vị trí ghế lái phụ cho hai mẹ con Tô Ngọc Kiều nhưng Tô Ngọc Kiều lo lắng cho hai bà cháu nên muốn ngồi cùng họ ở ghế sau, Lục Kiêu không nói được cô nên phải đồng ý.
Tô Ngọc Kiều ban đầu nghĩ cũng không gập ghềnh lắm nhưng khi xe bắt đầu chạy trên đường, cô lại hối hận vì đã không ngồi vào ghế phụ cùng Lục Kiêu. Chiếc xe tải quân sự đang chạy trên con đường núi quanh co, nó hoàn toàn khác với việc đi xe jeep khi cô đến đây, chiếc xe jeep cũng gập ghềnh nhưng lắc lư thật khó chịu.
Ngồi ở phía sau xe tải quân sự, khi bánh xe lăn qua một hòn đá, cô có cảm giác như sắp bay lên. Đặc biệt là mấy ngày trước trời mưa to, rất nhiều tảng đá lớn nhỏ đổ xuống đường, nếu thật sự gập ghềnh như thế này, cô sẽ bị xóc tan thành từng mảnh. May thay, dường như ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô, đoàn xe đột nhiên dừng lại, nghe tài xế phía trước liên lạc bằng bộ đàm, dường như đường đã bị đá lớn chặn lại, các chiến sĩ phải dọn đường mới có thể di chuyển tiếp.
Lục Kiêu tranh thủ lúc rảnh rỗi để đến gặp mẹ con Tô Ngọc Kiều, anh gần như không nhịn được cười khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, cuối cùng anh cũng nhếch mép đón họ xuống. Sau đó hắn nhìn bà Hảo đã già, trầm ngâm nói: “Anh đổi chỗ ngồi với binh lính, nhường chỗ cho mấy người. Cùng nhau đi đến ghế phụ phía sau ngồi.”
Hôm nay binh lính chỉ có một nửa vội vã về quân khu, nửa còn lại phải đợi trung đoàn mới đến hoàn thành bàn giao mới có thể xuất phát, thêm một ghế ở hàng sau chắc là được. Tô Ngọc Kiều bị xóc mông mất cả cảm giác, căn bản không thể nói không được, cô quay người lại nhờ Trương Mai giúp cô nhìn hành lý, được Lục Kiêu đỡ xuống xe. Sau đó Lục Kiêu sắp xếp cho vợ con, hai bà cháu ngồi ở ghế phụ của một chiếc xe tải quân sự đi cùng xe với mình, còn anh thì đi ra phía sau xe để chen vào cùng binh lính.
Đoàn xe lại bắt đầu di chuyển, ghế phụ rõ ràng tốt hơn phía sau xe tải quân sự nhiều, ít nhất không xóc mông. Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo ngồi ở một bên gần cửa xe, xe quân sự đang chạy ở ven vách đá, nhìn qua cửa sổ có một vách đá dựng đứng, liếc mắt cũng không thể thấy được cảnh tượng kinh hoàng đến mức Tô Ngọc Kiều sợ không dám nhìn ra bên ngoài.
Còn tiểu Bảo trong tay cô thì đã mạnh dạn tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, đồng thời hào hứng chỉ tay ra ngoài cho người mẹ nhút nhát của mình nhìn.