Tô Ngọc Kiều cũng bắt tay vào sắp xếp đống hành lý lớn của mình, trong đó có một phần ba đều là quần áo của cô và Tiểu Bảo, một phần ba tiếp đến là ga giường, chăn đệm, phần còn lại mới là đồ dùng sinh hoạt. Cô cũng chỉ phụ trách lấy quần áo của một nhà ba người ra, sau đó cất vào tủ quần áo là được, còn Lục Kiêu thì đi thu đọn đồ dùng sinh hoạt, phụ trách sắp xếp chúng vào đúng vị trí, sau đó lại xếp chăn đệm, trải giường.
Gần đây Tiểu Bảo thật sự rất vui vẻ, chỉ hơn một tháng ngắn ngủi mà cậu nhóc đã có thêm bốn ngôi nhà, nhà ông bà ngoại, nhà ông bà nội, cuối cùng là hai ngôi nhà của cậu và ba mẹ. Tiểu Bảo không sợ người lạ như những đứa trẻ bình thường, thích ứng rất nhanh, sau khi đi xung quanh tham quan nhà mới của mình một vòng, cậu nhóc mới quay đầu nhìn chằm chằm A Mãn cầm chổi quét rác một hồi. Sau đó lại đi đến bên cạnh Tô Ngọc Kiều, ôm chân cô, nhỏ giọng hỏi:
"Mẹ, sau này chị A Mãn và bà chị ấy sẽ ở cùng chúng ta sao?"
Tô Ngọc Kiều vừa treo quần áo lên tủ vừa trả lời: "Đúng vậy, sau này mỗi ngày con đều có thể đi học cùng với chị A Mãn.”
"Tiểu Bảo có thích chị A Mãn không?"
Tiểu Bảo cọ cọ đầu mình vào chân mẹ, gật đầu:
"Dạ thích, con còn muốn chị Vi Vi đi cùng nữa.”
Từ nhỏ cậu nhóc đã lớn lên cùng với chị họ Vi Vi, cậu cũng không phản đối việc trong nhà mình có thêm một người chị, nhưng cậu không thể vì có chị A Mãn mà quên chị Vi Vi được.
"Chờ ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi gọi điện thoại cho chị Vi Vi, được không?"
Tô Ngọc Kiều nghĩ chuyện gia đình bọn họ dọn đến đây cũng nên gọi điện thoại cho người nhà để thông báo một tiếng.
Không thể không nói, khu quân sự chính thật sự rất tốt, không chỉ có phòng điện thoại công cộng, mà về sau nếu như muốn gửi thư cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Cô nghe Lục Kiêu nói từ chỗ này đạp xe vào nội thành chỉ mất nửa giờ là tới nơi. Chờ hai vợ chồng dọn dẹp phòng xong thì bà lão cũng đã nấu cơm xong xuôi.
Khi còn nhỏ bà lão được người trong thôn giúp đỡ, cho nên sau khi lớn lên nhà ai có việc gì bà ấy đều sẽ trở về giúp đỡ xem như báo ân, cũng vì vậy mà luyện được tay nghề nấu nướng không tồi, đồ ăn rất hợp khẩu vị của Tô Ngọc Kiều. Món chính là cơm, bởi vì nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, cho nên bà lão cũng chỉ xào khoai tây sợi và làm món cà tím om, chờ cơm vừa chín liền bưng lên bàn.
Tô Ngọc Kiều vươn tay nhận lấy chén cơm Lục Kiêu múc cho cô, đang định ăn thì nhìn thấy bà lão dắt tay A Mãn quay trở về phòng bếp, vội gọi hai người lại, nói: “Bà ơi, bà đi đâu vậy?"
Bà lão lắc đầu, chỉ vào phòng bếp, nói: “Trong bếp vẫn còn cơm, chúng ta ăn ở đó là được rồi.”
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tiếng phổ thông của bà lão đã tiến bộ hơn rất nhiều, chắc hẳn A Mãn đã không ít lần phổ cập thêm cho bà ấy. Nghe vậy, Tô Ngọc Kiều lại nhíu mày, cô buông bát đũa xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp bưng cơm ra, lại cầm thêm hai đôi đũa khác tới, nói:
"Không cần phải ăn riêng, về sau chúng ta cứ ăn chung một bàn.”
Trước kia quả thật cô cũng từng nghe nói có vài người không cho giúp việc ăn cùng một bàn cơm với mình, thế nhưng cô lại cảm thấy không sao cả, bởi vì trong nhận thức của cô thì Dương Mẫn cũng đối xử với thím Lưu như vậy.
Ăn cơm xong bà lão liền bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, quét dọn phòng bếp, A Mãn cũng rất hiểu chuyện, cô bé ôm một chồng bát đũa đi ra bên hồ nước rửa. Tô Ngọc Kiều do dự nhìn A Mãn, cuối cùng vẫn không nói gì, cô biết trong lòng hai bà cháu rất cảm kích gia đình cô, giờ phút này cho dù cô có nói gì đi chăng nữa cũng vô dụng, chỉ khi để cho họ giúp đỡ làm chút chuyện gì đó thì họ mới cảm thấy thoải mái hơn được.
Bởi vì vừa mới dọn đến cho nên Tô Ngọc Kiều cảm thấy rất tò mò với nơi này, cô còn không thèm ngủ trưa, một mực quấn lấy Lục Kiêu bắt anh dẫn mình ra ngoài dạo chơi.