Lần đầu gặp mặt, hầu hết các chị dâu đều có thiện cảm với hai mẹ con Tô Ngọc Kiều, chỉ là có hơi nhiệt tình quá mức, những câu hỏi liên tục được đặt ra. Tô Ngọc Kiều không chống đỡ được, chỉ có thể lấy lý do phải đưa con trai trở về ngủ trưa thì mới có thể thoát thân. Các cô vừa rời đi, có chị dâu liền tò mò hỏi: "Điền Xuân, cô quen biết vợ của phó đoàn trưởng Lục sao?"
"Tôi nhớ cô cũng là người từ thủ đô tới đây, hai người quen biết nhau sao? Vậy hoàn cảnh gia đình của phó đoàn trưởng Lục như thế nào? Tôi thấy quần áo trên người cô ấy có vẻ không hề rẻ đâu.”
Điền Xuân đã vào gia thuộc viện lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô được nhiều người nhiệt tình vây quanh hỏi chuyện như thế này, nhưng cô căn bản chăng biết gì về chuyện của Tô Ngọc Kiều và Lục Kiêu hết. Hơn nữa nhìn thái độ của Tô Ngọc Kiều lúc nãy, đoán không chừng người ta còn chẳng nhớ cô là ai.
"Em cũng không biết, cô ấy và em chỉ là ngồi cũng một chuyến xe tới đây mà thôi...”
Điền Xuân ngượng ngùng nói.
Tô Ngọc Kiều và Trương Mai tiến vào khu nhà cũ, dọc đường đi cô bỗng nhiên nhớ tới một người hàng xóm khác bên cạnh nhà mình, liền hỏi Trương Mai xem có biết hay không.
"Em nói căn nhà ở bên trái nhà em đấy sao? Căn nhà kia là của người nhà của một đoàn trưởng trung đoàn 2, chỉ có hai vợ chồng sống ở đó, người vợ tên là Tống Hiểu, chị không có qua lại gì với cô ta.”
Trương Mai bĩu môi nói.
Sẵn tiện nói đến chuyện này, Trương Mai liền chỉ tay vào ngôi nhà đầu tiên ở hàng năm, giới thiệu cho Tô Ngọc Kiều:
"Đây là nhà của tiểu đoàn trưởng trung đoàn ba, vợ anh ta chính là người phụ nữ béo đứng trong đám người lúc nãy đấy, em có nhớ không? Nhà bọn họ có một đứa con trai hơn sáu tuổi, cũng đang học tiểu học, tính tình cũng được, chỉ là không kín miệng, tốt nhất là đừng nên nói chuyện của mình với cô ấy, nếu không thì ngày hôm sau người của toàn bộ gia thuộc viện này đều biết.”
Tiếp đến là căn nhà thứ hai, Trương Mai nhìn Tô Ngọc Kiều một cái, lại nói: “Người phụ nữ ở căn nhà này gia cảnh không tệ, cô ta căn bản không thèm để ý tới đám người chúng ta, nghe nói cũng là tốt nghiệp trung học, được phân đến làm việc ở hiệu thuốc quân y, ngày thường cơ bản đều sẽ không thấy bóng dáng cô ta đâu.”
Thật ra lần đầu tiên Trương Mai gặp Tô Ngọc Kiều, cô đã cảm thấy khí chất trên người Tô Ngọc Kiều và Tống Hiểu rất giống nhau nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian, cô lại cảm thấy Tô Ngọc Kiều biết làm người hơn Tống Hiểu kia nhiều.
‘’Mấy nhà phía sau phần lớn đều là người nhà của các tiểu đoàn trưởng và phó doanh trưởng của trung đoàn chúng ta, tôi nhớ Tiểu Quyên cũng ở trung đội này, còn Mã Yến thì ở trung đội cuối cùng, nhà đoàn trưởng Lưu ở trung đội ba, gần nhà sư đoàn trưởng, nhà Trình Lệ cũng ở trung đội ba.”
Tiếp đến Trương Mai lại giới thiệu khái quát cho Tô Ngọc Kiều biết về tính cách của những người hàng xóm này, Tô Ngọc Kiều gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó lại đưa cho Trương Mai một ít hoa quả, bảo cô ấy mang về cho mấy đứa nhỏ trong nhà ăn. Trương Mai không nhận, chỉ nói:
"Chuyện này có gì to tát đâu, thôi chị về đây, lát nữa em nhớ tới nhà chị lấy chút rau cải về ăn.”
Tô Ngọc Kiều dẫn Tiểu Bảo về đến nhà, cô vào nhà gọi bà Hảo và A Mãn ra ngoài ăn hoa quả, ăn xong cô dẫn Tiểu Bảo đi rửa mặt, xong xuôi mới lấy sách vở ra dạy cậu nhóc học chữ.
Nhìn thấy A Mãn đang quét sân bên ngoài, Tô Ngọc Kiều liền vẫy vẫy tay với cô bé, bảo cô bé vào nhà học cùng với Tiểu Bảo luôn. Bà Hảo đi tới cầm lấy chổi, tiếp tục quét rác, lẳng lặng giơ tay lau nước mắt.
Sau khi dạy xong năm chữ, Tô Ngọc Kiều để cho bọn họ tự mình luyện tập trên vở, còn mình thì đi sang nhà bên cạnh. Trương Mai bên này cũng vừa mới dọn dẹp nhà xong, thấy Tô Ngọc Kiều tới liền dẫn cô vào phòng bếp lấy thức ăn.