Sân nhà Trương Mai chỉ lát xi măng một nửa, một nửa còn lại đều dùng để trồng rau, xung quanh khu vực trồng rau là một hàng hoa nguyệt quý và hoa hồng, so với khoảng sân nhỏ sắp bị biển hoa bao phủ của cô thì số lượng hoa bên này ít hơn nhiều.
‘’Đây là sở thích nho nhỏ của chị, những khi gặp chuyện gì buồn chị sẽ ra đây ngửi hương hoa, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Trương Mai cười cười, tìm một cái rổ đựng thức ăn cho Tô Ngọc Kiều. Lúc này Trương Mai mới ngập ngừng hỏi thăm chuyện của hai bà cháu giúp việc trong nhà Tô Ngọc Kiều. Tô Ngọc Kiều cũng không muốn giấu diếm cái gì, thành thật nói cho cô ấy biết thân phận của hai bà cháu, cũng nói cho cô ấy nghe về sự sắp xếp của mình khi để hai bà cháu ở lại nhà.
Trương Mai nói: "Vậy sao, thật sự quá đáng thương, thế nhưng em cũng nên suy nghĩ cho thật kỹ, chuyện em để cho hai người họ ở lại nhà ít nhiều gì cũng sẽ bị mọi người bàn tán.”
"Không sao, chuyện này em đã hỏi qua ý kiến của Lục Kiêu rồi, anh ấy nói sẽ viết báo cáo nộp lên trên, chỉ cần cấp trên thông qua là được, hơn nữa nếu như còn sự lựa chọn nào tốt hơn thì em đã không để bà ấy ở lại làm giúp việc rồi!"
Tô Ngọc Kiều nói.
"Chỉ cần bọn em suy nghĩ kỹ là được, đúng rồi, Ngọc Kiều, có phải thằng nhóc Tiểu Bảo nhà em không thích ăn cà tím không? Vậy chị lấy cho em ít cà tím hơn một chút.”
Trương Mai gật gật đầu, cũng không nhắc tới chuyện của hai bà cháu kia nữa.
Tô Ngọc Kiều cười nói:
"Trước kia đúng là nó không thích ăn cà tím, thế nhưng buổi trưa hôm nay giúp việc đã nấu món cà tím om, Tiểu Bảo ăn rất ngon miệng, không thể không nói tay nghề nấu ăn của bà ấy rất tốt.”
Trương Mai cũng cười hỏi:
"Thật sao? Hai đứa nhỏ nhà chị cũng không thích ăn cà tím, hôm nào chị phải đi tìm bà ấy học một khóa nấu ăn mới được.”
"Được thôi, lát nữa trở về em sẽ hỏi bà ấy giúp chị.”
Trương Mai giúp Tô Ngọc Kiều xách một rổ đồ ăn lớn về nhà, bà giúp việc vội vàng chạy ra đón, mặc dù cổ tay bà còn bé hơn so với cổ tay Tô Ngọc Kiều, nhưng bà ấy lại rất khỏe, Tô Ngọc Kiều và Trương Mai phải dùng cả hai tay mới có thể nhấc được rổ lên, thế mà bà ấy chỉ cần dùng một tay đã có thể nhẹ nhàng bưng rổ đồ ăn vào trong phòng bếp.
‘’Cái này có gì đáng kinh ngạc đâu, những chuyện như thế này bà ấy đã sớm quen rồi, nhìn dáng người có vẻ gầy thế thôi nhưng thật ra sức lực không hề yếu.”
Trương Mai nhìn Tô Ngọc Kiều, cười nói.
Sau đó Tô Ngọc Kiều lại đi cùng với Trương Mai đến nhà La Tiểu Quyên đưa thức ăn, La Tiểu Quyên nhìn thấy hai người đến, vội vàng tươi cười mời vào nhà. La Tiểu Quyên mới đến gia thuộc viện không lâu, sân nhà cô ấy vẫn chưa có gì thay đổi so với lúc ban đầu, tổng cộng toàn bộ căn nhà cũng chỉ có ba gian phòng chính cùng với một cái sân rộng hai mét, ở giữa sân trát một con đường bằng xi măng, hai bên đường trồng một mảng lớn các loại rau cải chỉ vừa mới nảy mầm.
Hình như lúc này tâm trạng cô ấy không tốt lắm, ngoại trừ lúc mới nhìn thấy hai người có nở nụ cười thì sau đó vẻ mặt vẫn luôn ủ rũ, lúc nói chuyện còn hay thất thần, rõ ràng chính là có tâm sự. Tô Ngọc Kiều và Trương Mai thấy cô ấy như vậy thì cũng không ở lâu, đặt đồ ăn xuống, sau đó chỉ ngồi lại một lát liền rời đi. Sau khi về đến nhà, Tiểu Bảo và A Mãn vẫn còn đang nằm sấp trên bàn trong phòng khách luyện chữ, nhìn rất nghiêm lúc.
Trong ống khói nhà bếp phả ra từng đợt khói trắng, giúp việc đang nấu cơm. Tô Ngọc Kiều đi tới kiểm tra vở của hai đứa nhỏ, cô khen ngợi cả hai một câu, sau đó lấy bánh bích quy cho bọn nhỏ ăn.