Tô Ngọc Kiều thay đôi đép lê đi trong nhà ra, mang đôi giày da cao gót màu trắng mà cô thích nhất, lui về phía sau hai bước, ngắm trái nhìn phải vào cái gương dài trước mặt. Trên người cô mặc một chiếc váy liền áo màu trắng gạo, chất vải nhẹ nhàng thanh tao, cổ áo là cổ chữ nhật nhỏ thời thượng, lộ ra bộ xương quai xanh đẹp mắt, một nửa mái tóc đen nhánh mềm mại xõa tung ở phía sau, một nửa dùng dây buộc tóc màu trắng gạo có đính ngọc trai buộc lại.
Trên gương mặt trắng nõn nổi lên hai vệt đỏ nhạt tự nhiên, làm nổi bật làn da trắng ngần của cô, khí chất rất thanh tao và thời thượng, cả người cô xinh đẹp như một tiểu tiên nữ giáng trần vậy. Sau khi ăn bận xong, Tô Ngọc Kiều mang theo quà đã sớm được chuẩn bị sẵn đến tìm phu nhân nhà sư trưởng, cũng chính là nữ chủ nhiệm kiêm hiệu trưởng của trường tiểu học bộ đội, nói về chuyện cho đứa nhỏ nhà cô nhập học.
Cũng nhờ có Trương Mai nhắc nhở cô, vừa vặn hôm nay là chủ nhật, nếu không cô còn phải đi thêm vài bước đến trung tâm chính trị phía trước tìm người.
‘’Bà Hảo ơi bà không cần tìm việc để làm nữa đâu, ngồi xuống đây nghỉ ngơi một chút đi.” Tô Ngọc Kiều đi ra thấy bà Hảo cầm chổi quét lại sân trong khi nó vốn đã rất sạch sẽ rồi, bất đắc dĩ mà khuyên nhủ.
Bà Hảo đứng thẳng dậy, hơi co quắp nói:
"Tôi nghỉ ngơi một chút, chỉ thấy có lá cây rơi xuống, nên mới muốn quét dọn cho sân sạch sẽ.”
Tô Ngọc Kiều thật sự không có biện pháp gì để khuyên ngăn bà ấy nữa, liền nói ngược lại dự định của cô:
"Lát nữa tôi đưa A Mãn cùng Tiểu Bảo đến nhà sư trưởng hỏi chuyện trường học, bà ở nhà chờ tin tức tốt của chúng tôi nhé.”
“À, được, được.”
A Mãn đi theo Tô Ngọc Kiều đến phân quân khu phía trước, một bộ quần áo chỉnh tề cô bé cũng không có, ngày hôm qua cô ở trong thành phố mua cho cô bé hai bộ quần áo trước để mặc tạm, hôm nay cô bé mặc trên người mặc chính là bộ quần áo mà cô vừa mới mua hôm qua.
Áo hoa nhỏ màu trắng, phối với một cái quần vải màu đen, lúc trước tóc giống cỏ khô không được tưới nước vậy nhưng hôm nay buộc tóc lại có vẻ sạch sẽ gọn gàng hơn rất nhiều.
Không phải Tô Ngọc Kiều không muốn mua cho cô bé mấy bộ quần áo đẹp mắt, mà là bên này toàn là bộ phận kiểu dáng như vậy, quần áo của người lớn thường rất đơn nhất, chứ đừng đến quần áo của những đứa trẻ lớn như A Mãn. Ở nông thôn rất nhiều trẻ con cơ bản đều nhặt quần áo người lớn không dùng được nữa sửa nhỏ để mặc, hoặc là tự mình xé vải về nhà khâu lại, bởi vì trẻ con lớn nhanh, người lớn cảm thấy mua quần áo mới cho bọn chúng là lãng phí.
Tay nghề may quần áo của bà Hảo không tệ nhưng vải vóc hôm qua vừa mới mua về, bà còn chưa kịp làm xong. Lần đầu tiên A Mãn mặc quần áo mới cả người cũng không được tự nhiên, lúc căng thẳng cô bé lại cài cúc áo, chỉ là lần này tay vừa mới nắm chặt, sờ vải vóc mềm mại, cô bé theo bản năng liền buông tay ra.
Quần áo đẹp như vậy, móc rách thật đáng tiếc.
‘’A Mãn của chúng ta thấy đổi cách ăn mặc một chút cũng là một tiểu cô nương xinh đẹp đó nha, quần áo mới này còn có thích không?"
Tô Ngọc Kiều nửa ngồi xổm xuống, nghịch lọn tóc mái của cô bé hỏi. A Mãn nhìn thấy dì Ngọc Kiều xinh đẹp khen mình đẹp mắt, đỏ mặt gật đầu:
"Thích ạ.”
Tô Ngọc Kiều lại xoa xoa cô bé mới vừa nhú ra một chút thịt gò má cười nói:
"Thích là tốt rồi, hôm nay chúng ta trực tiếp đi tìm hiệu trưởng hỏi một chút về việc trường lớp, nhanh nhất là tuần sau A Mãn cũng có thể đi học rồi.”
Bởi vì Tô Ngọc Kiều cũng không đoán được tính tình của vị phu nhân sư trưởng này, cho nên quà chuẩn bị hôm nay tương đối đơn giản, một quả dưa hấu lớn tối hôm qua Lục Kiêu mang về, cộng thêm hai hộp điểm tâm, mấy thứ này tương đối thực dụng lại không tính là khác người.