Giang Thanh giương mặt đánh giá cô quân nhân lạ mặt này, ấn tượng đầu tiên cho cô chính là ôi cô nương này cũng thật xinh đẹp quá, vừa hay đứng trong phòng khách của cô cũng tinh tế hơn rất nhiều. Cô ấy thích tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, đừng nhìn cô ấy hiện tại để mái tóc ngắn, lúc còn trẻ cũng là một tiểu cô nương một ngày phải tết bím tóc vài lần. Cho nên cô mới có vài phần quen thuộc với Trình Văn Tú, bởi vì người này vừa gặp mặt đã khen cô, khen cô vui vẻ cô liền nguyện ý cùng cô đi nhiều hơn.
Giang Thanh cong khóe miệng nhìn Tô Ngọc Kiều, đứng lên đoán: "Cô là, cô là người nhà của phó đoàn trưởng Lục phải không?”
Tô Ngọc Kiều phớt lờ những người trong phòng khách với thần sắc mỹ miều, gật đầu cười cười nói: "Đúng vậy, tôi tên Tô Ngọc Kiều, vừa mới tới phân quân khu chưa được bao lâu, cô làm sao biết tôi hay vậy?”
“Tôi là nữ chủ nhiệm của quân khu chúng ta, những thứ khác không quan tâm, quen biết các chị em vợ quân nhân ở đều là công việc của tôi, Ngọc Kiều đúng không? Mau đến bên cạnh tôi ngồi đi.”
“Ấy, nhìn cô tuổi tác cũng không lớn mà đã có hai đứa con rồi à?"
Giang Thanh nhìn thoáng qua phía sau cô mà kinh ngạc nói.
Tô Ngọc Kiều liền đẩy hai đứa nhỏ về phía trước nói:
"A Mãn không phải con của tôi, đứa nhỏ này, gọi là Tiểu Bảo mới là con của tôi.”
“Hôm nay tới, cũng vừa vặn là vì hai đứa nó mà tới đó ạ, thật sự là quấy rầy cô rồi.”
Tô Ngọc Kiều thuận thế nói.
Giang Thanh vẫy tay để cho hai đứa nhỏ đi qua, cho bọn họ lấy dưa hấu thái lát trên bàn ăn, lại đoán được mục đích của cô tới đây ngày hôm nay:
"Là vì chuyện hai đứa nhỏ đi học à?”
“Đúng vậy, chủ nhiệm Giang, trách không được tôi nghe các chị em vợ quân nhân khác trong khu gia đình đều nói cô là lãnh đạo có trách nhiệm nhất, hôm nay vừa gặp, tôi liền cảm thấy các cô ấy nói quả nhiên không sai.”
Tô Ngọc Kiều đặt điểm tâm lên bàn, thuận miệng nịnh nọt một câu. Giang Thanh cười ha ha hai tiếng, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mới nói:
"Tiểu cô nương các cô miệng thật ngọt.”
Nhưng cô cũng không nói sai, người phụ nữ Giang Thanh này làm chủ nhiệm quả thật rất có trách nhiệm, nếu không cũng không có khả năng lập tức đoán chuẩn được thân phận của Tô Ngọc Kiều. Mắt thấy hai người bọn tán ngẫu mà cứ như vậy bỏ qua những người khác, Mã Yến vô cùng không cam lòng chỉ vào A Mãn nói: “Nhà phó đoàn trưởng Lục, tôi nhớ rõ anh ta chỉ có một đứa con trai, đây là con nhà ai? Trường tiểu học bộ đội chúng ta cũng không tiếp nhận người lai lịch không rõ đâu.”
Cô có thể còn nhớ kỹ thù của lần trước, không nghĩ tới Tô Ngọc Kiều thật đưa cặp bà cháu ăn mặc rách rưới kia tới khu quân sự, bây giờ còn muốn đưa nha đầu này vào trường học, vậy không thể được, hai đứa con trai của cô ta cũng ở trường học mà.
Trình Lệ xem như vừa mắt Mã Yến một hồi, cô cúi đầu nhìn váy trên người mình, lại nhìn chiếc váy trắng được dệt may tinh xảo trên người Tô Ngọc Kiều, tôn lên tiên khí bồng bềnh của cô, không hiểu sao lại cảm thấy mình thua cô một bậc.
Tô Ngọc Kiều cũng lười liếc nhìn cô ta một cái, thẳng cười tiếp tục cùng Giang Thanh giới thiệu: “A Mãn là tôi từ nơi đóng quân bên kia đưa tới, con bé cùng bà của nó đều là người của thôn lân cận, bởi vì một trận mưa to...”
Cô đem thân thế của A Mãn đều giải thích rõ ràng, bao gồm sự tích của ba cô bé trước kia từng được bộ đội phong làm anh hùng, còn có bà của của cô bé là bởi vì cơ duyên tái hợp nhờ bộ đội cứu mới quen biết. Cô giải thích rất chi tiết, khiến Mã Yến một lòng muốn bới móc cũng không còn lời nào để nói.
Tô Ngọc Kiều lúc này mới nhàn nhạt quét Mã Yến một cái nói: “A Mãn mới không phải cái người gì lai lịch không rõ, cho nên tôi hôm nay tới đây cũng là muốn hỏi một chút, giống như tình huống này, A Mãn có thể ở lại đi học ở quân khu bộ đội của chúng ta hay không?”
Cô vừa rồi cũng nói cô thấy A Mãn đáng thương mới muốn đưa cô bé đến phân quân khu để đi học, Giang Thanh không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại bởi vì hành động thiện lương này của cô mà ấn tượng đối với cô ấy lại tốt hơn vài phần.