Cô nói: "Chắc chắn rồi, mặc dù trường tiểu học quân đội ban đầu được thành lập để tiện cho trẻ em thuộc quân đội đi học và học tập nhưng gần đây cũng đang suy nghĩ về việc có nên mở rộng thêm một chút để có thể thu hút nhiều học sinh hơn và để trẻ em từ các thôn làng lân cận đến đi học.”
“Quyết định này của cô thật tốt, có lẽ có thể thay đổi tương lai của rất nhiều đứa trẻ vùng núi.”
Tô Ngọc Kiều thật lòng khen: "So với cô, tôi chỉ có thể giúp đỡ một đứa trẻ như A Mãn, quyết định của cô càng vĩ đại hơn.”
Mắt thấy hai người bọn họ càng tán gẫu càng vui vẻ, Trình Lệ ngồi không yên, cô ta nhìn về phía cô mà Trình Văn Tú thì rất phi thường tự nhiên gia nhập cuộc nói chuyện phiếm của họ.
‘’Ngọc Kiều cô làm đã rất tốt, lực lượng một người là có hạn, cũng chỉ có người có năng lực lại có thực lực như chị Thanh mới có thể trợ giúp càng nhiều đứa trẻ hơn, ai, nếu không lão Lưu nhà tôi muốn điều đi tổng quân khu, tôi thật muốn giữ lại cho chị Thanh giúp một tay.”
Nói xong cô tại nhìn về phía Trình Lệ nói:
"Vừa lúc Lệ Lệ nhà tôi cũng dạy học ở trường tiểu học bộ đội, chị Thanh sau này có chuyện gì trực tiếp giao cho em ấy đi làm là được, khu quân sự chúng ta vẫn thiếu người, chị cứ chỉ đạo em ý là được.”
Giang Thanh hướng phía cô ta mà nở nụ cười, lại không một lời đáp ứng, ngược lại xoay người đánh giá Tô Ngọc Kiều hỏi:
"Ngọc Kiều, nhà cô là nơi nào, học vấn của cô ra sao?”
"Văn Tú nói nói đúng, khu quân sự chúng ta thiếu nhất chính là bằng cấp của nhân tài, cô vừa tới không bao lâu, hẳn là chưa nghĩ tới việc tìm việc làm phải không?”
Tô Ngọc Kiều đích thị có dự định này, hôm nay nói trước cũng không có gì đáng ngại.
"Tôi là cũng có dự định này, nhà tôi ở thủ đô, đại học là kế toán nhưng tôi kết hôn sớm, sau đó lại sinh con, chưa từng làm việc, cũng không biết khu quân sự bên này có công việc thích hợp với tôi hay không.”
“Cô là sinh viên đại học à?"
Giang Thanh ngạc nhiên hỏi lại. Đầu năm nay sinh viên đại học đặc biệt hiếm lạ nhưng vừa nghe cô nói nhà ở thủ đô, Giang Thanh lại cảm thấy có thể hiểu được, nhìn Tô Ngọc Kiều ăn mặc, điều kiện gia đình khẳng định không kém, có điều kiện cung cấp gia đình sinh viên đại học, ở thủ đô vẫn có rất nhiều. Sau khi hiểu rõ như vậy, cô có phần háo hức nhìn Tô Ngọc Kiều, thật sự là dưới tay cô thật sự rất thiếu người, nhất là nhân tài có trình độ học vấn cao.
“Cô yên tâm, với bằng cấp này, tôi đảm bảo sắp xếp cho cô một công việc thích hợp nhất.”
Giang Thanh vỗ tay cô cam đoan. Nụ cười trên mặt Trình Văn Tú nhạt đi một chút, cô thật không nghĩ tới Tô Ngọc Kiều lại có bằng đại học, vốn định tiến cử cháu gái với phu nhân sư trưởng, cô đã sớm nghe nói trường tiểu học bộ đội muốn mở rộng thêm, Giang Thanh vừa muốn làm nữ chủ nhiệm vừa muốn quản chuyện tiểu học, đến lúc đó khẳng định bận không nổi.
Cô muốn Trình Lệ ở chỗ cô quen mắt, đến lúc đó thật thuận lý thăng chức một cách tự nhiên rồi tiếp nhận cô cháu quản lý trường tiểu học bộ đội, dù sao so với chức vị giáo viên tiểu học, đương nhiên là người đại diện hiệu trưởng càng có tiền đồ hơn.
Đáng tiếc Tô Ngọc Kiều xuất hiện giữa đường, đè bẹp Trình Lệ mọi phương diện, lập tức vọt tới trước mặt, cướp đi toàn bộ danh tiếng của cô. Trong lòng hai cô cháu nhà Trình đều tự nói thầm, rồi lại rất có ánh mắt hết sức ngăn chặn cảm xúc của mình không có biểu hiện ra ngoài.
Mà Mã Yến lại không giỏi luyện thần thái như họ, mỗi ngày cô ta nịnh bợ Trình Lệ, nịnh bợ Trình Văn Tú, chính là hy vọng có một ngày có thể thông qua quan hệ với các cô để quen biết phu nhân sư trưởng một chút. Cô cũng có bằng cấp sơ cấp, đã theo quân hơn hai năm, còn chưa sắp xếp cho cô một công việc thích hợp, dựa vào cái gì Tô Ngọc Kiều vừa lộ diện là có thể được phu nhân sư trưởng ưu ái, nhận được một công việc một cách dễ dàng đến thế?