Loại chợ này bình thường quy mô không lớn, cũng sẽ không có người quản, đồ vật trên chợ rất đa đạng, có bán giày vải và đệm lót giày, còn có rau củ hoa quả nhà mình trồng, cũng có nấm hái từ trên núi, trứng gà trứng vịt nhà đẻ, cũng có không ít người đang bán đồ ăn mình làm. Rất nhiều thanh niên tri thức xuống nông thôn đến bên này đi dạo chợ, còn có nam nữ trẻ tuổi đang hẹn hò cùng đi chơi nên không khí rất náo nhiệt.
Là một người nơi khác đến từ thủ đô, lần đầu tiên Tô Ngọc Kiều đi dạo chợ nông thôn này còn rất vui vẻ. Cô mua vài loại đồ ăn vặt địa phương trước kia chưa từng thấy qua nếm thử mùi vị, phần lớn cô đều cảm thấy không tệ. Hơn nữa mấy thứ này vừa rẻ vừa nhiều, mua một phần còn có thể chia cho người bên cạnh cùng ăn. Sau đó cô mua lại một phần nếm thử ngon, chuẩn bị mang về cho Tiểu Bảo và Lục Kiêu cũng thử xem. Trương Mai mua nguyên liệu làm rượu gạo, lại mua gạo nếp do nông dân địa phương tự trồng, nói phải về ủ rượu gạo nếp.
La Tiểu Quyên cũng mua chút đồ ăn và hoa quả gì đó. Tô Ngọc Kiều thì muốn ăn cái gì thì mua cái đó, cuối cùng trên tay cô và bà Hảo đều cầm đầy đồ. Chợ sắp đi dạo đến cuối, Trương Mai nhìn thấy cuối cùng có một quầy hàng vây đầy người, liền hỏi người đồng hương ở sạp bên cạnh: "Phía trước đang bán cái gì vậy. Sao tại có nhiều người vây lại thế?”
Người đồng hương kia thường xuyên bán đồ ở khu quân sự, cũng biết nói một ít tiếng phổ thông, nghe vậy liền nói cho các cô biết:
"Bán thịt, trong thôn bọn họ có người ở trên núi đánh được lợn rừng, một nửa nộp lên, một nửa liền kéo qua đây bán.”
Trương Mai kinh ngạc nói:
"Thật lợi hại, lúc này lợn rừng đều ở trong núi sâu, muốn đánh cũng không dễ dàng.”
Trong bộ đội thường ngày cũng tổ chức các nhóm người đi trên núi đánh lợn rừng. Các chiến sĩ bộ đội đều được trang bị đầy đủ hết nhưng phải đi mười lần mới có thể có một lần có thu hoạch. Núi bên này đều rất sâu, các loại hung mãnh dã thú đều có, dám một mình vào núi thì đều là người rất gan dạ.
Nhưng các cô đã gặp được nơi bán thì đương nhiên phải mua rồi.
Trương Mai dẫn đầu bắt đầu chen vào trong đám người. Tô Ngọc Kiều bảo bà Hảo ở bên ngoài trông đồ chờ các cô.
Vì một miếng thịt, cô cũng đi theo phía sau Trương Mai dùng sức chen vào trong. Cũng may thịt lợn rừng tuy rằng hiếm lạ nhưng người mua không nhiều lắm. Phần lớn mọi người vây lại xem thôi. Khi các cô chen tới nơi thì nửa đầu lợn rừng còn dư lại hơn một nửa. Lúc này mọi người mua thịt đều thích chọn thịt mỡ để mua nên chân sau và sườn có nhiều thịt nạc đều bị dư lại.
Trương Mai vọt tới đầu tiên nhanh tay lẹ mắt đoạt được miếng thịt ba chỉ cuối cùng. La Tiểu Quyên theo sát phía sau mua một miếng thịt hoa mai nửa mỡ nửa nạc. Tô Ngọc Kiều thì nhìn bốn cái móng heo lớn lẻ loi nằm ở một bên không người hỏi thăm thèm chảy nước miếng. Trước kia cô thích nhất là uống canh chân heo hầm tương thím Lưu làm, còn có bà nội làm móng heo tương, móng heo kho......
‘’Tôi muốn lấy tất móng meo, sườn thì cho tôi năm cân, chân sau thì tôi lấy ba cân!"
Tô Ngọc Kiều hào sảng bày ra tư thế nhà giàu. Vợ ông chủ đang cắt thịt cho khách khác vừa nghe thấy thì lập tức cười híp mắt, tăng nhanh tốc độ cắt thịt trên tay, chủ động chen đến trước mặt Tô Ngọc Kiều cắt thịt cho cô.
‘’Đến đây, cô gái, tôi thích người hào phóng. Tôi còn có một cái phổi heo, tặng cho cô luôn.”
Bà chủ dùng lá chuối tây gói kỹ thịt, sau đó lại nhanh tay dùng dây thừng buộc chặt đưa cho cô.
‘’Cám ơn.” *(^O^)*
Tô Ngọc Kiều đưa tiền cho cô ấy, nhận lấy thịt liền cảm thấy mỹ mãn chen ra ngoài.
Đã lâu không ăn được móng heo, hôm nay mua nhiều như vậy, có thể xem như có thể ăn đã nghiền. Lúc này Tô Ngọc Kiều ngửi được mùi mồ hôi thối trên người cũng vẫn vui vẻ. Đi dạo hơn hai giờ đồng hồ, mấy người họ đều thu hoạch đầy đủ.