Tô Ngọc Kiều liền đến nói cho anh biết: "Buổi sáng cùng chị Mai đi dạo chợ, ăn thật nhiều đồ ăn ngon, còn mua được móng heo em muốn ăn.”
“Đúng rồi, không nghĩ tới tay nghề làm bánh bao của bà cũng tốt như vậy, bánh bao thịt heo bà Hảo làm cũng ngon như bánh bao thịt lớn của đầu bếp khách sạn quốc doanh thủ đô. Anh mau đi nếm thử đi”
Lục Kiêu thừa dịp trong sân nhà không có ai, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái thật nhanh, mới đáp: "Được.”
Người đàn ông này! Bà đang ở trong bếp, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy bọn họ. Nơi hai má Tô Ngọc Kiều bị hôn bắt đầu nóng lên, cô vội vàng quay lưng lại, lại âm thầm trừng mắt liếc anh một cái. Mà Lục Kiêu không chỉ không ý thức được sai lầm mà còn rất thích bộ dạng cô bị anh chọc đến xấu hổ như bây giờ, tuyệt không có ý muốn sửa.
Ngày đầu tiên kết thúc tiết học, A Mãn về đến nhà liền bắt đầu làm bài tập mà giáo viên giao. Nhưng bởi vì chương trình học kỳ này đã qua hơn phân nửa, lúc cô bé nghe giảng cũng gặp khó khăn.
Tô Ngọc Kiều đi tới an ủi cô bé không cần quá buồn, chờ nghỉ hè qua đi, lại để cho cô bé bắt đầu lại từ đầu.
Lại một ngày trôi qua, buổi tối khi hai vợ chồng sóng vai nằm trên giường, Lục Kiêu nói với Tô Ngọc Kiều thông báo hai ngày sau xuất phát.
"Em và Tiểu Bảo ở nhà chờ anh. Nếu có việc gì có thể đến đoàn bộ tìm Tống Trường Tinh hỗ trợ. Tổng quân khu bên kia cũng có điện thoại, gặp phải chuyện gì phải kịp thời gọi điện thoại cho anh, biết không?"
“Có điện thoại anh cũng không về được.”
Tô Ngọc Kiều nghiêng người ôm chặt eo anh, giọng nói rầu rĩ.
Lục Kiêu trầm mặc một lát, tay ôm vai cô vỗ vỗ an ủi:
"Anh hứa sẽ về sớm.”
Chức trách và sứ mệnh của quân nhân chính là như vậy, tiên quốc hậu gia. Nhưng trong lòng anh cũng hứa hẹn, sẽ đem tất cả thời gian còn lại đều dùng để bầu bạn với cô. Lúc này Tô Ngọc Kiều thật muốn cố tình gây sự, quấn quít lấy anh không cho anh đi, không cho anh rời khỏi mình. Biểu hiện rộng lượng đều là giả, nào có người vợ nào nguyện ý để chồng mình ra ngoài hơn hai tháng.
‘’Lần này sau khi trở về có thể nghỉ ngơi vài ngày, chờ anh trở về sẽ dẫn em ra ngoài chơi được không?"
Lục Kiêu chỉ có thể an ủi cô như vậy.
Thời gian thoáng cái đã trôi qua, rất nhanh Lục Kiêu theo đại bộ đội rời khỏi khu quân sự. Trong hai ngày sau đó, hầu như ngày nào anh cũng về sớm để ở bên cô nhiều hơn. Buổi tối đầu tiên anh rời đi, Tô Ngọc Kiều ôm thân thể nhỏ bé ấm áp của con trai, lần đầu tiên không quen bên cạnh không có anh làm bạn đi vào giấc ngủ. Nhắc tới cũng kỳ quái, từ khi kết hôn đến bây giờ hơn bốn năm, trước sau ở chung cộng lại cũng chưa tới ba tháng, ở chung nhiều nhất vẫn là hơn một tháng gần đây.
Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi này, cô đã dần dần quen với những ngày có anh bên cạnh. Tuy rằng thường ngày Lục Kiêu đều phải đi huấn luyện, thường thường chỉ có trước khi ăn cơm mới có thể trở về. Nhưng cô lại cảm thấy, bất kể lúc nào, chỉ cần cô ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh, vừa xoay người là có thể nhào vào trong lòng anh. Loại cảm giác này thật kỳ quái làm hiện tại cô đã hoàn toàn không thể rời xa anh, buổi tối đầu tiên Lục Kiêu vừa đi đã bắt đầu nhớ anh.
……
Nửa đêm không hiểu sao mất ngủ, kết quả chính là, ngày hôm sau cô miễn cưỡng bò dậy, còn thiếu chút nữa lỡ thời gian đưa Tiểu Bảo và A Mãn đến trường học. Cũng may trong nhà còn có bà Hảo nhắc nhở cô, sốt ruột vội vàng ăn xong bữa sáng cuối cùng cũng đưa bọn nhỏ đến trước giờ học.
Trên đường về nhà, Tô Ngọc Kiều có chút cảm giác làm cái gì cũng không có tinh thần. Cô đang tính toán có nên trở về ngủ tiếp hay không thì đụng phải Giang Thanh đang làm việc ở trường học. Giang Thanh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ lật, phối với quần đen giày da đen, bước đi nhịp nhàng. Trong tay cô ấy cầm hai túi văn kiện, sau khi nhìn thấy cô liền gọi người lại.