"Chủ nhiệm Giang, cô nói thật sự có thể được đề bạt thăng chức sao?"
Tô Ngọc Kiều có thể không quan tâm tiền lương, nhưng việc thăng chức quá là hấp dẫn đối với cô. Giang Thanh cũng không kỳ quái cô sẽ hỏi như vậy nhưng cô cũng không dám cam đoan, liền chỉ nói: "Chỉ cần cô điền đơn xin nhậm chức này, thì có khả năng này.”
Tô Ngọc Kiều cầm bút máy cô đưa tới, ngòi bút dừng lại ở dòng đầu, cô do dự suy đi nghĩ lại nửa ngày cũng không tìm ra điều gì sai trái, cuối cùng vẫn tiếp nhận công việc này.
Bút máy của cô đã luyện qua, từng nét từng nét đều rất có khí khái, Giang Thanh cầm lấy mẫu đơn cô điền xong vừa nhìn, liền gật đầu thấy được nét chữ quá đẹp. Bởi vì nhìn nét chữ cũng biết được người nhưng chữ của Tô Ngọc Kiều lại không liên quan tới khí chất của cô. Từ còn bé Tô Ngọc đều được mẹ dạy tận tay bằng bút lông, trước đây cô thấy những bức thư ông nội viết, sau đó liền chuyển qua viết bút máy. Tính cách của cô đã hình thành từ nhỏ, hạ bút có hình, chữ có thần, cho nên cô ra chữ nào đẹp chữ ấy.
Giang Thanh khen xong chữ của cô, nhìn kỹ đơn xin nhậm chức của cô một lần nữa, cảm thấy không có vấn đề sau lại nói:
"Tốt, chiều nay tôi sẽ gửi đơn lên trên xem xét, tầm hai ba ngày sau, sau khi được thông qua, tôi sẽ cho người thông báo thời gian cụ thể, nhưng trước khi có kết quả xem xét, chuyện này cô đừng lộ tin này cho ai biết được không?"
Trong đầu Tô Ngọc Kiều lại bất ngờ nhớ tới người hàng xóm vừa mới gặp mặt, cô gật đầu nói:
"Tôi hiểu, chủ nhiệm Giang.”
Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của Giang Thanh, lại trùng hợp đụng phải Mã Yến, thật đúng là nghiệt duyên, xem ra cô ta hẳn là vừa mới học xong khóa tư tưởng chính trị với vẻ mặt xanh xao.
Khi nhìn thấy Tô Ngọc Kiều, Mã Yến lại phản ứng hoàn toàn khác, vô thức tránh mặt cô, quay mặt vội đi liền xuống dưới như thể nghĩ ra điều gì đó.
“Cô đến văn phòng tìm việc à?”
Mã Yến còn không quên ngày ở nhà phu nhân sư trưởng và cũng lần đó cô ta biết được Tô Ngọc Kiều lại là sinh viên tốt nghiệp. Nghĩ như vậy, vậy chẳng phải cô đã trở thành chướng ngại vật lớn nhất mà mình muốn tìm một công việc tốt rồi sao. Sắc mặt Mã Yến bất an, ánh mắt cũng gắt gao nhìn lên người Tô Ngọc Kiều. Tô Ngọc Kiều nhìn cô như vậy không khỏi nở nụ cười, đang muốn nói cái gì đó thì Thu Hà từ trong phòng làm việc phía sau cô đi ra.
Thật trùng hợp vừa lúc nhìn thấy biểu tình vừa ghen vừa hận của Mã Yến, nhất thời nhướng mày trách móc: “Đồng chí Mã Yến, thái độ của cô vậy là sao?”
Mã Yến cả kinh hoàn hồn, vội vàng thay bằng khuôn mặt tươi cười cứng ngắc giải thích: “Đồng chí Thu, cô hiểu lầm rồi, tôi, vừa rồi tôi đang suy nghĩ.”
“Hừ, xem ra mấy ngày nay tiết học của cô đều uổng phí, cho cô thêm một tuần học tư tưởng chính trị nữa, nếu không sửa được, cho cô viết thêm mấy bản kiểm điểm dán lên bảng thông báo.”
Thu Hà cứ làm theo bản cam đoan Mã Yến viết khi trước, quyết định về sau cứ như vậy đối phó với đám vợ quân nhân không chịu thay đổi kia. Sai phạm còn không chịu sửa, vậy thì cứ xử công khai, cho mọi người xem mặt, xem xem lúc đó có xấu mặt hay không?
Giờ phút này chị em nhàn nhã trong khu nhà quân nhân còn không biết Mã Yến mang đến bao nhiêu rắc rối, đến khi đồng chí Thu Hà lại làm căng lên, những người vợ quân nhân sẽ bị buộc phải cầm thư tỏ tình và ăn năn xấu hổ trước mặt mọi người, các cô liền thầm rủa Mã yến trong lòng.
Sau khi rời khỏi văn phòng trực thuộc quân đội, Tô Ngọc Kiều đi dọc theo bức tường gạch đỏ ngăn cách khu nhà và đoàn bộ của bộ đội trở về, bên này đường trồng hai hàng cây thường xanh, cô rải bước dưới bóng cây tránh nắng.