Sau khi hoàn tất thủ tục nhận chức, chủ nhiệm Tằng đã nói chi tiết nội dung chính về công việc sau này với cô.
‘’Việc thành lập quân khu của chúng ta hiện nay là ở cấp sư đoàn, có binh sĩ được phân công đến các địa điểm quân sự khác nhau. Lực lượng thường trực của quân khu khoảng 10. 000 người.”
“Nhiệm vụ hàng đầu của bộ phận hậu cần và thu mua của chúng ta là đảm bảo việc ăn ở đi lại của binh lính và các thành viên trong gia đình đi cùng quân đội, chúng ta phải xem xét đây đủ nhu cầu của mọi người, tận dụng hợp lý mọi nguồn lực, tránh lãng phí và tiêu thụ quá mức.”
"Bộ phận mua hàng của chúng ta cũng được chia thành các bộ phận khác nhau.”
“Công việc sau này của cô sẽ chủ yếu chịu trách nhiệm về những vật tư cần thiết cho cuộc sống hàng, ngày và cô phải giúp đỡ các đồng nghiệp trong bộ phận lập ra các kế hoạch thu mua khác nhau.”
Sau khi chủ nhiệm Tằng giới thiệu cho cô về các bộ phận, phân khu chính của bộ hậu cần và thu mua, ông trịnh trọng hỏi cô: “Đồng chí Tô, cô có tự tin mình có thể làm tốt công việc này không?”
Tô Ngọc Kiều sửa lại thái độ, ngồi thẳng lưng, nghiêm lúc trả lời:
“Tôi có lòng tin, chủ nhiệm cứ yên tâm, tôi sẽ không phụ lòng tin của tổ chức.”
“Được rồi, tôi thích thái độ này của cô”
Chủ nhiệm Tằng khen ngợi, sau đó đứng dậy dẫn cô đến văn phòng:
“Được rồi, cũng muộn rồi, tôi đưa cô đến văn phòng làm quen với đồng nghiệp.”
“Nếu có điều gì không hiểu khi mới đến đây, cô có thể đến hỏi tôi hoặc hỏi đồng nghiệp của mình. Chúng ta đều là đồng đội tốt, nên giúp đỡ lẫn nhau và cùng nhau tiến bộ.”
Cục hậu cần tên đầy đủ là Cục hỗ trợ hậu cần, trách nhiệm chính của nó đúng như Chủ nhiệm Tằng nói, sau khi chia nhỏ ra, các phòng ban sẽ chịu trách nhiệm khác nhau, ví dụ như văn phòng quân nhu hàng ngày nơi Tô Ngọc Kiều đến chịu trách nhiệm chính để thu bán thực phẩm, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại. Ngoài ra còn có bộ phận quân y, các bộ phận vật tư và kỹ thuật xây dựng.
Ngoại trừ vũ khí, trang bị đó đều do các đồng chí ở cục khác quản lý.
Chủ nhiệm Tằng được coi là người đứng đầu bộ phận hậu cần lớn nhất của toàn khu quân sự, tất cả các kế hoạch mua bán đều phải được ông phê duyệt trước khi trình lên cấp trên. Cuối cùng, việc mua bán sẽ được thực hiện từ đợt kinh phí đầu tiên, kế hoạch mua sắm ban đầu do các đồng chí chịu trách nhiệm thực hiện.
Văn phòng quân nhu hàng ngày hiện có năm người bao gồm cả Tô Ngọc Kiều mới, trong đó Nghiêm Thắng Lợi là người làm lâu nhất, tiếp theo là Hồ Lan Hương, nghe nói hai người này đang cạnh tranh vị trí giám sát. Tôn Thành được điều động từ tổng bộ quân khu và Mao Giai Mẫn đến sớm hơn cô nửa năm xuất thân là lính thông tin. Đã là ngày thứ ba Tô Ngọc Kiều làm việc ở bộ phận hậu cần, cô chưa làm được gì nhiều nhưng lại nghe hết những lời bàn tán từ đồng nghiệp, tất cả đều là do bản tính thích hóng chuyện của Mao Giai Mẫn, một cô gái hoạt bát to miệng.
Cô kém Tô Ngọc Kiều hai tuổi, gia đình cũng xuất thân quân ngũ, từ mười sáu tuổi đã vào doanh trại quân đội, ở trong quân đội quản lý chặt năm sáu năm, cuối cùng mới chuyển đến quân đội bộ phận hậu cần. Cô ấy nghĩ rằng cuối cùng cô ấy cũng có thể thoải mái nhưng các đồng nghiệp của cô ấy hoặc không có ngôn ngữ chung hoặc đã quá già để nói chuyện với nhau.
Sau khi Tô Ngọc Kiều đến, Mao Giai Mẫn cuối cùng cũng tìm được người có thể tâm sự. Công việc ở bộ phận Hậu cần có thể nói là vừa nhàn nhã vừa bận rộn nhưng hiện tại có hai anh chị lớn phụ trách, ngày nào cũng tranh nhau hoàn thành nhiệm vụ trước để tranh thăng chức, còn lại số đám lâu la không đủ tiêu chuẩn dường như không có gì để làm.
Tô Ngọc Kiều tuy ghen tị với cơ hội được thăng chức nhưng cô cũng biết mình hiện tại không có tư cách ra mặt nên chỉ đi theo Tôn Thành và Mao Giai Mẫn, hàng ngày tính toán và kiểm tra một số việc cơ bản, thời gian làm việc không đến ba giờ một ngày. Bản chất con người là như vậy, có thời gian rảnh rỗi sẽ muốn tìm việc gì đó để làm.