Thật ra Tô Ngọc Kiều rất thích tính cách của cô gái Mao Giai Mân này, giản dị, sôi nổi và chăm chỉ, cô ấy là người đầu tiên đến làm, ôm luôn việc dọn dẹp văn phòng và lấy nước đun sôi, làm nhiều như vậy mà cũng nói nhiều.
Tô Ngọc Kiều có thể biết rõ lai lịch và tính cách của tất cả đồng nghiệp của mình trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, tất cả là nhờ bản tính hay buôn chuyện của Mao Giai Mẫn.
Khoảng 11 giờ sáng, Tô Ngọc Kiều đang nhàn nhã lật tài liệu cũ để giết thời gian, sáng nay cô giúp Nghiêm Thắng Lợi duyệt ngân sách, thời gian còn lại tự chơi một mình. Mao Giai Mẫn ngồi bên cạnh cô, hai người cơ bản là hoàn cảnh giống nhau, gần đây cô đang bí mật hẹn hò với một người, từ đâu đó cô nghe được một số bí mật về tình yêu, cô nói muốn đan một chiếc khăn quàng cổ cho bạn trai của mình. Mỗi ngày cô ấy đều bí mật nghiên cứu hai cuộn len, đồng thời cũng nhờ Tô Ngọc Kiều giúp đỡ.
Chưa kể cái nắng nóng ngày nào cũng thiêu đốt cháy người gần như bốc khói, suốt 24 năm cuộc đời, Tô Ngọc Kiều chỉ đeo khăn quàng cổ do người khác đan cho mình, cô đã tìm nhầm người rồi. Nhưng người đang yêu đều mù quáng, càng yêu càng đắm, Mao Giai Mẫn mới làm được một đoạn khăn quàng cổ, bây giờ cô đang mơ mộng thấy một ngày nào đó bạn trai của mình đeo chiếc khăn quàng cổ do chính cô đan. Tô Ngọc Kiều hoàn toàn không hiểu được thứ tình yêu nghẹt thở này nhưng cô cũng không muốn làm giảm hứng thú của cô ấy.
Ngay lúc hai người đang bàn xem loại khăn quàng cổ nào phù hợp hơn với con trai thì Tôn Thành từ trên tầng quay trở lại.
Anh được gọi đi hỗ trợ, vừa quay lại đã khát nước nên cầm cốc nước rót nước.
Mao Giai Mẫn lại lấy cuộn len ra, ngẩng đầu nhắc nhở bình nước nóng vừa mang về thì thấy Tôn Thành đã cầm bình nước nóng lên, rót một cốc nước nóng lớn ra ngoài.
Tôn Thành cầm cốc khát nước đến mức nuốt nước bọt, sau đó bất đắc đĩ xoay người nói: "Giai Mẫn, thật ra cô cũng không cần phải chăm chỉ đến như vậy.”
Mao Giai Mẫn trợn mắt nhìn anh rồi cúi đầu tiếp tục đan khăn quàng trên cổ của cô.
"Anh Nghiêm và chị Lan Hương đều thích pha trà. Bình nước nóng được chuẩn bị đặc biệt cho họ và bình bên cạnh là nước nóng đang để nguội.”
Được rồi, anh chỉ có thể trách mình quá lanh, Tôn Thành bưng nước nóng tới hỏi: “Gia Mẫn, đồng chí Tô, tôi chia một ít nước nóng cho hai cô nhé?"
Anh vừa nói chuyện với người trên tầng hơn nửa tiếng, miệng khô khốc gần như bốc khói, bây giờ anh rất muốn uống nước để làm ẩm cổ họng. Tô Ngọc Kiều đậy nắp cốc lại, nói:
“Tôi vừa rót một cốc nước, còn chưa uống.”
Tôn Thành lại nhìn Mao Giai Mẫn, cô thản nhiên gật đầu, Tôn Thành vội vàng cầm cốc của mình rót gần hết vào, sau đó cầm bình nước ấm rót vào một cốc nước.
"Phiền phức quá, đổ nước trong cốc xuống đất là được.” Mao Giai Mẫn liếc nhìn anh ta nói.
"Đồng chí Mao Giai Mẫn, làm vậy thì quá lãng phí nước sạch.”
Tôn Thành đã đi lính hai năm ở vùng cực kỳ thiếu nước và anh vẫn không thay đổi thói quen đã hình thành lúc huấn luyện ở nơi đó.
Sau khi cứu được cái cổ họng khô khốc, Tôn Thành đặt cốc xuống, liếc nhìn hai bàn trống còn lại, kéo ghế ngồi xuống cạnh Mao Giai Mẫn và Tô Ngọc Kiều. Sau đó anh bắt đầu nói luyên thuyên:
"Này, để tôi nói cho hai cô biết tin tức vừa mới biết được. Khả năng cao là anh Nghiêm
sẽ.......”
Đáng tiếc, anh còn chưa nói xong, Hồ Lan Hương vẻ mặt ủ rũ bước vào văn phòng. Mao Giai Mẫn nhanh chóng nhét len vào ngăn kéo, mỉm cười chào đón: "Chị Hồ, chị về rồi, có muốn uống nước không? Em vừa lấy một bình nước nóng.”
“Không cần.”
Hồ Lan Hương cầm hộp cơm lên, xoay người lại đi ra ngoài.
Tôn Thành sau đó vỗ vỗ ngực, hít sâu một hơi:
"Hết hồn bà nội.”
"Nhìn lá gan của anh đi, can đảm bé tí ti như thế còn dám buôn chuyện.”
Mao Giai Mẫn chỉ vào anh, bật cười.