Sắc mặt Hồ Lan Hương không được ổn nhưng vẫn cố gắng mỉm cười nói: "Chúc mừng anh.”
Nghiêm Thắng Lợi chỉnh lại mũ, quần áo rồi vui vẻ nói: "Cảm ơn tất cả, cảm ơn các đồng chí, chúng ta đều là đồng nghiệp. Từ nay trở đi, chúng ta sẽ tiếp tục cùng nhau tiến bộ, cùng nhau làm việc và phục vụ vì dân quên mình.”
Sau khi chủ nhiệm Tằng rời đi, Nghiêm Thắng Lợi vẫy tay ra hiệu cho mọi người trở về chỗ ngồi, nụ cười trên mặt vẫn tươi tắn, Tôn Thành nháy mắt với Mao Giai Mẫn, ý nói tin tức của tôi là chính xác.
Trước khi tan làm vào buổi tối, Nghiêm Thắng Lợi đã mang đến cho Tô Ngọc Kiều một số kế hoạch mua hàng trong tương lai và yêu cầu cô thực hiện trước buổi chiều ngày mai. Sau khi Tô Ngọc Kiều cầm lấy, cô lướt qua một lượt và đồng ý, nghĩ rằng đến đây lâu như vậy, cuối cùng cô cũng có việc để làm. Về đến nhà, cô nhìn thấy Tiểu Bảo và A Mãn ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách làm bài tập.
Bà Hảo đã nấu cơm rồi nhưng sợ bỏ ra trước sẽ bị nguội nên giữ ấm trong nồi đến khi cô về mới lấy ra.
Tô Ngọc Kiều về rẽ vào hợp tác xã cung ứng mua một quả dưa hấu, rửa tay xong cô lấy một chậu nước lạnh ngâm.
Trên bàn ăn, Tô Ngọc Kiều đưa cho Tiểu Bảo một miếng đùi vịt ăn, vừa nghe cậu bé kể lể với cô về chuyện xảy ra ở trường.
A Mãn bên cạnh chu đáo bưng cho cô một bát canh, Tô Ngọc Kiều nhận lấy, bảo cô bé ăn nhanh. A Mãn đã ở đây được một thời gian, cô bé xanh xao gây gò khi lần đầu gặp nhau đã dần béo lên và cuối cùng cũng tí thịt trên mặt. Trong những bữa ăn bình thường ở nhà, hai bà cháu cũng ăn ngũ cốc nguyên hạt như cơm, mì, hầu như cách ngày đều có thể ăn thịt, ngày nào cũng ăn trứng.
Tô Ngọc Kiều chia cho bà một phần tiền mua đồ ăn trong nhà, nhưng bà Hảo ban đầu không muốn mua gì, sau này biết cô bé chịu ăn, bà bắt đầu mua đồ ăn theo thói quen sinh hoạt.
Bà Hảo hiện tại đã biết hợp tác xã cung ứng ở đâu, có khi chợ ngoài doanh trại quân đội mở cửa, Trương Mai sẽ dẫn bà đi cùng. Sau khi làm quen, cho dù Tô Ngọc Kiều không có ở nhà, Trương Mai đôi khi sẽ đến tìm bà Hảo để được tư vấn về nấu ăn và may vá các đồ vật. Mọi thứ đang dần đi đúng hướng nhưng luôn có một số người không thích lòng tốt của người khác.
…
Mấy ngày nay Tô Ngọc Kiều bận rộn công việc, đã lâu cô và Trương Mai không nói chuyện với nhau, cuối tuần Trương Mai rảnh rỗi mới thăm nhà cô. Gần đây cô ấy nghe được một số tin đồn không hay, do dự không biết có nên nói cho Tô Ngọc Kiều biết không.
Trong một buổi sáng hiếm hoi không đi làm, Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo ngủ một lúc mới dậy, lúc Trương Mai đến, cô đang ôm Tiểu Bảo đi rửa mặt, vặn chiếc khăn ướt xong mới thấy vẻ mặt do dự của cô ấy nên hỏi: “Chị hả, chị có chuyện gì muốn hỏi em không?"
"Chị có chuyện muốn nói với em.”
Trương Mai liếc nhìn về phía phòng bếp, sau đó đi đến bên cạnh cô thấp giọng nói: “Ngọc Kiều, chị nghe nói trong khu nhà quân nhân có người đồn thổi về em, chỉ là một số chuyện nhỏ thôi. Chị nói nhưng em đừng để trong lòng nhé.”
"Không sao đâu, chị dâu cứ nói cho em biết đi.”
Tô Ngọc Kiều không quan tâm lắm nói. Trương Mai châm trước cho cô và nói: “Không phải cô mới đến đây không được bao lâu thì lại có được một công việc tốt? Chị đoán chắc chắn có người đã nói điều đó vì ghen tị.”
“Gần đây còn có người trong khu nhà nói em giống tiểu thư tư bản, nói nhà em ngày ngày đều ăn thịt cả, thuê cả giúp việc. Có người nói em được vào bộ phận hậu cần là vì có quà cáp cho chủ nhiệm Giang.”
"Ngọc Kiều, những chuyện này còn nói quá đáng hơn, chị sẽ không nói ra để chọc giận em. Dù sao ý tứ của bọn họ chính là như vậy, em có nghĩ nên đến Cục phụ nữ trả lời không?"
Tô Ngọc Kiều im lặng đứng dậy, cô treo chiếc khăn sạch lên dây phơi:
“Những người này ăn no không có việc gì làm đấy mà.”
Tọc mạch đến trên người cô rồi, cô ăn gì thì liên quan gì đến họ cơ chứ?! Có lẽ vẻ chán ghét trên mặt cô ấy đã quá rõ ràng nên Trương Mai lắc đầu nói:
"Ở nơi đông người là như vậy. Những nhà dài phía đông nhà ngắn phía tây sẽ không ngừng nói chuyện phiếm.”
"Đừng tức giận, nhưng em không thể hoàn toàn bỏ qua những điều này. Dù sao, lời nói của người khác có thể rất đáng sợ.”
Trương Mai nhắc nhở cô.
"Được rồi, em hiểu rồi, chị dâu, em muốn cảm ơn chị đã nói cho em biết chuyện này.”
Gia đình Tô Ngọc Kiều trước đây cũng từng phải chịu đựng chuyện này nhưng cô cũng không hề coi nhẹ, cô chỉ thắc mắc là ai đã làm vậy.
Là ai không muốn cô sống dễ chịu mà cứ phải kiếm chuyện mới được.