Sau khi nhà mới chuẩn bị xong, đám cưới của anh ấy và Trần Tiêu cũng được mọi người bàn bạc lên kế hoạch. Họ định nhờ đầu bếp nấu ăn ở căng tin quân đội làm vài bàn, mời những người bạn chiến hữu thân thiết đến ăn một bữa coi như là đãi tiệc cưới. Ngoài ra, Tống Trường Tinh còn chuẩn bị cả trăm cân lạc, hạt dưa, kẹo, dự định để toàn bộ chiến sĩ trong quân khu đều được nhiễm hỉ khí.
*Nhận chút may mắn, hạnh phúc của người khác*
Tô Ngọc Kiều cũng tranh thủ nhờ Lục Kiêu đưa cô ấy đi một chuyến đến thành phố, mua một bộ chăn ga giường bốn món màu đỏ làm quà cưới cho Trần Tiêu. Hôm cưới vừa hay là cuối tuần, Lục Kiêu là một thành viên trong đoàn rước dâu nên cũng dậy sớm để chuẩn bị.
Tô Ngọc Kiều nghe thấy tiếng anh dậy thì cũng tỉnh theo. Lục Kiêu quay lại ôm cô, kéo chăn lên cao hơn một chút, hôn nhẹ lên trán cô, nhỏ giọng nói: "Còn sớm, em ngủ thêm một lát nữa, lát nữa ăn sáng xong rồi hãy qua."
Hôm kia vừa mới mưa, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, Lục Kiêu sợ cô lạnh, xuống giường đắp chăn cẩn thận cho cô rồi mới mặc quần áo ra ngoài.
Dạo này Tô Ngọc Kiều rất hay buồn ngủ. Cô mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp, đến khi tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng, nhìn đồng hồ đã gần tám giờ.
Cô cầm lấy bộ quần áo ấm mà Lục Kiêu để sẵn ở cuối giường mặc vào, ra ngoài đánh răng rửa mặt trước, sau đó sang phòng bên cạnh gọi Tiểu Bảo dậy, bảo thằng bé ăn nhanh lên, rồi cùng nhau sang xem cô dâu.
Cả khu nhà quân nhân lớn như vậy, phía trước đón dâu đã đốt pháo, Tô Ngọc Kiều ở nhà cũng nghe thấy. Tiểu Bảo nghe thấy tiếng trẻ con chạy ùa ngoài đường, có chút ngồi không yên.
Hôm nay đông vui, Tô Ngọc Kiều không yên tâm để thằng bé một mình chạy lung tung, liền giữ thằng bé lại uống nốt bát cháo cuối cùng, sau đó mới dọn bát đũa, dẫn thằng bé ra ngoài.
Lúc này, Tống Trường Tinh mặt mày hớn hở đã đạp chiếc xe đạp mới mua đi một vòng quanh quân khu rồi quay về, trước cửa nhà anh ấy chật kín những người lính và trẻ con đến xem náo nhiệt.
Tô Ngọc Kiều không đến chỗ đông người, chỉ nắm tay Tiểu Bảo đứng trước cửa nhà mình chờ đoàn rước dâu đi qua.
Hai đứa con của Trương Mai đều đã lớn, cô ấy không giữ bên cạnh, mặc chúng chen chúc trong đám đông để nhặt kẹo mừng.
Cô ấy thấy Tô Ngọc Kiều ra ngoài, liền đứng cạnh cô. Những người vợ lính xung quanh đều bàn tán về sự hào phóng của Tống Trường Tinh vì phát rất nhiều kẹo mừng và hạt dưa làm đám trẻ con vui như điên, cả năm mới cũng chưa chắc được ăn nhiều kẹo như vậy.
Rất nhanh, Tống Trường Tinh đã đạp xe chở Trần Tiêu rẽ vào con hẻm này. Những người vợ quân nhân đang hóng hớt ở hai bên đều cười chúc mừng họ, chúc họ trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử. Những người đồng đội đi sau rải kẹo mừng theo ý của Chính ủy Tống, vung tay rải ra bên ngoài, những người vợ quân nhân đều đưa tay ra đón, bên dưới có một đám trẻ con ngồi xổm nhặt.
Đừng nói việc kẹo có đáng giá hay không, chỉ riêng chuyện đại hỷ này thôi, ai mà chẳng muốn ăn một viên kẹo để tiêm chút hỷ khí. Lục Kiêu cầm một đĩa pháo lớn đứng ở đầu bên kia con hẻm sắp xếp, đợi Tống Trường Tinh dừng xe đạp trước cửa phòng tân hôn của họ rồi bế người xuống, anh liền châm ngòi pháo. Tô Ngọc Kiều ăn viên kẹo mừng mà con trai nhét vào miệng, hơi cúi người che tai cho con. Trong tiếng pháo nổ đì đùng, đôi tai của Tô Ngọc Kiều cũng đột nhiên bị hai bàn tay to che lại, bên tai lập tức yên tĩnh. Tô Ngọc Kiều cười ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy đường nét hàm dưới sắc nét của Lục Kiêu.
Sau khi đón dâu xong còn có tiệc mừng, cả nhà Tô Ngọc Kiều cũng được mời đến dự tiệc nhưng trước tiên cô đưa Tiểu Bảo sang nhà bên cạnh xem cô dâu.