Tô Ngọc Kiều cầm điện thoại gọi lại, vừa kết nối, quả nhiên bên kia đã truyền đến giọng nói của Dương Mẫn.
“Kiều Kiều à, là mẹ đây, con bảo trong thư là có thai rồi, thế nào rồi? Có đi bệnh viện kiểm tra lại chưa? Sức khỏe của con thế nào?”
Nghe một loạt câu hỏi này, không hiểu sao mũi Tô Ngọc Kiều cay cay, cổ họng cũng nghẹn lại, cô mở miệng: “Con đã đi rồi, tuần trước vừa đi kiểm tra xong, đã được hai tháng rồi, hiện tại mọi thứ đều tốt.”
Dương Mẫn nghe ra giọng nói của cô không ổn, vội vàng hỏi tiết
“Kiều Kiều, có chuyện gì thì đừng giấu mẹ, mẹ ở nhà rất lo cho con, tình hình bên đó của con rốt cuộc thế nào?”
Tô Ngọc Kiều sợ bà hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không có chuyện gì, con chỉ nhớ nhà thôi.”
Không ngờ câu nói này của cô lại khiến Dương Mẫn càng buồn hơn. Sao bà lại không nhớ con gái, nhớ cháu ngoại chứ, trước kia vì hạnh phúc của con gái, bà đã nhẫn tâm buông tay để con gái đi theo quân.
Bây giờ mỗi ngày xa con gái, bà đều lo lắng cho tình hình của Tô Ngọc Kiều, lo lắng cô có sống tốt không, có vui vẻ không, môi trường bên đó có khó khăn không, con rể có đối xử tốt với cô không.
Mặc dù Tô Ngọc Kiều cũng thường xuyên viết thư và gọi điện nhưng không được tận mắt nhìn thấy thì Dương Mẫn vẫn không khỏi lo lắng.
“Kiều Kiều, mẹ đến thăm con nhé?”
Cuối cùng Dương Mẫn vẫn không nhịn được nói.
Lời này vừa nói ra, đừng nói Tô Ngọc Kiều không đồng ý, ngay cả Tô Ái Hoa cũng cau mày:
“Tỉnh Vân cách thủ đô xa như vậy, một mình bà đi thế nào được?”
Tô Ngọc Kiều cũng nói:“Mẹ, con thực sự không sao. Lục Kiêu chăm sóc con rất tốt, gần đây đều là anh ấy nấu cơm. Hơn nữa để bổ sung dinh dưỡng cho con, anh ấy còn đổi rất nhiều thứ về, thịt ở nhà ăn không hết làm thành thịt hun khói rồi, con còn định đợi làm xong gửi về cho mọi người nếm thử.”
Để người nhà yên tâm, cô cố tình chọn những chuyện nhỏ Lục Kiêu chăm sóc cô kể lại. Theo lời an ủi của cô, tâm trạng của Dương Mẫn cũng dần dần ổn định lại nhưng trong lòng bà, ý định muốn đi gặp con gái lại càng mãnh liệt.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Ngọc Kiều thở dài, quay lại văn phòng tiếp tục làm việc. Cô cũng rất nhớ nhà nhưng khả năng Lục Kiêu được điều về thủ đô là rất xa vời, cô cũng không thể chạy đi chạy lại giữa thủ đô và Tỉnh Vân, sẽ luôn có một bên phải ôm nỗi tiếc nuối.
…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến tháng mười một, ngôi nhà mới của Tống Trường Tinh và Trần Tiêu bên sát vách cuối cùng cũng được hoàn thiện trước ngày mười, phơi vài ngày cho hết mùi là có thể dọn vào sau khi họ tổ chức đám cưới.
Đồ đạc mới lần lượt được chuyển vào, nhân lúc Tống Trường Tinh tìm thợ mộc, Tô Ngọc Kiều cũng đặt làm thêm vài món đồ nội thất. Đầu tiên là Tiểu Bảo và cái bàn học của thằng bé. Tiểu Bảo thì khỏi phải nói, trước đây thằng bé đều phải nằm bò trên bàn ăn ở nhà để làm bài tập. Lần này cái bàn học được đóng theo chiều cao của thằng bé, đặt ở trong phòng thằng bé dưới cửa sổ, làm bài tập thoải mái hơn trước nhiều.
Tiếp theo là Tô Ngọc Kiều, cô và Lục Kiêu thỉnh thoảng cũng dùng đến bàn học, như viết thư chẳng hạn, Lục Kiêu viết kế hoạch tác chiến hay gì đó, tóm lại vẫn rất cần thiết phải sắm.
Còn trong bếp cũng đóng mới hai cái tủ bếp, Tô Ngọc Kiều bảo thợ mộc đóng thẳng hai dãy tủ trên tường bếp theo kiểu bên thủ đô, bàn bếp bên dưới cũng cố định trên tường, như vậy vừa tiện lợi lại vừa tiết kiệm được nhiều không gian trong bếp. Trương Mai đến nhà cô thấy vậy thì cũng bắt chước thuê thợ về đóng tủ bếp đóng trên tường cho nhà mình, thậm chí cả bếp nhà mới của Tống Trường Tinh cũng đóng như vậy.