Tiểu Bảo được nghỉ đông, lại được cô đưa đến văn phòng, ngày nào cũng ăn cơm ở căn tin cùng cô. Trước đây, Mao Giai Mẫn không thích ngồi văn phòng, muốn theo xe mua sắm đi khắp nơi, giờ thì đúng là như ý cô rồi. Kết quả là bây giờ ngày nào về cũng phải than phiền với cô một hồi, nói rằng mông sắp nứt ra đến nơi rồi. Cô ấy vốn định cùng người yêu tổ chức lễ đính hôn và kết hôn cùng lúc vào cuối năm. Nhưng vì thực sự không có thời gian nên chỉ có thể bàn bạc với hai bên gia đình trước về chuyện đính hôn, dời ngày cưới sang đầu xuân năm sau. Trong thời gian này, những quân tẩu khác trong khu gia thuộc đều bắt đầu chuẩn bị đồ Tết.
Cũng vì thế, khi gặp Tô Ngọc Kiều, họ nhiệt tình hơn bình thường, chỉ để có thể nhận được tin tức mới nhất từ bộ phận thu mua, tranh thủ thời gian đến hợp tác xã cung ứng mua săm. Đặc biệt là thịt, để đón Tết đầm ấm vui vẻ, những chị em vợ quân nhân thường ngày keo kiệt tiết kiệm đều lấy ra những phiếu mua thịt đã tích cóp từ lâu. Tuy nhiên, khi mọi nhà bận rộn bắt đầu chuẩn bị đồ Tết thì Tô Ngọc Kiều lần đầu tiên tự phải mình làm chủ, không biết nên chuẩn bị những gì.
May mà có Trương Mai hướng dẫn, nói cho cô biết nên mua gì.
"Quân khu chúng ta sẽ nghỉ Tết, thành phố và chợ đều mở cửa sau mùng năm. Trong thời gian này, gia đình phải tích đủ đồ ăn cho cả nhà, còn phải mua thêm một số đồ ăn vặt như đậu phộng, hạt dưa, kẹo, Tết mọi người sẽ đến thăm nhau, phải chuẩn bị một số thứ để tiếp khách."
Trương Mai kể một lượt cho cô biết những thứ phải mua.
Những người nhà quân nhân trong khu gia thuộc đến từ khắp nơi, phong tục đón Tết của mỗi nơi không giống nhau, mỗi nhà có cách chuẩn bị riêng, Trương Mai chỉ nói cho Tô Ngọc Kiều biết đại khái những thứ cần chuẩn bị. Đang lúc Tô Ngọc Kiều lo lắng không biết phải làm sao thì Lục Kiêu cuối cùng cũng về. Anh vừa về, Tô Ngọc Kiều đã thấy mình có chỗ dựa. Mặc dù bản thân Lục Kiêu cũng không biết rõ nên chuẩn bị những gì nhưng hai người ngốc hợp lại cũng bằng một Gia Cát Lượng, hai người có thể bàn bạc mọi chuyện mà.
Lục Kiêu vừa về, chất lượng cuộc sống của Tô Ngọc Kiều tăng vọt, thay đổi rõ ràng nhất là cô không phải ăn cơm căng tin ba bữa một ngày nữa.
Cô đã mang thai gần bốn tháng, bụng nhỏ đã hơi nhô lên một chút, mặc quần áo bình thường thì không thấy rõ, vòng eo vẫn thon thả, chỉ khi sờ vào mới cảm nhận được. Cảm giác nhìn bụng bầu ngày một thay đổi, ngày một lớn lên thật kỳ diệu, đến nỗi bây giờ Lục Kiêu lại hình thành một thói quen, đó là mỗi tối phải sờ bụng bầu của Tô Ngọc Kiều mới đi ngủ.
"Sao ngày nào anh cũng phải sờ bụng em mới ngủ được. Nói đi, rốt cuộc anh thích đứa bé hơn hay thích em hơn?"
Căn bệnh nhạy cảm đa nghi của bà bầu lại tái phát. Tô Ngọc Kiều nắm chặt tay Lục Kiêu, dùng sức bóp mạnh rồi chất vấn.
Lục Kiêu vừa tắm xong trở về, vì trời lạnh nên anh luôn đợi đến khi người ấm hơn mới lên giường.Tô Ngọc Kiều nắm tay anh, rất nhanh từ việc bóp mạnh đã chuyển thành hai tay nắm chặt để sưởi ấm.
Anh thuận tay nắm cả hai tay cô vào lòng bàn tay mình, kéo cô lên một chút, ôm chặt vào lòng:"Tất nhiên là thích em hơn, vì em mang thai con cho anh, đương nhiên anh cũng thích con."
Thật không biết cô đang nghĩ gì, có lẽ đây chính là cái mà bác sĩ nói là phụ nữ mang thai dễ nhạy cảm đa nghi. Lục Kiêu nhớ lại khoảng thời gian này, Tô Ngọc Kiều mỗi ngày đều thay đổi cảm xúc, lúc thì vui vẻ lúc thì cáu gắt, trong lòng anh lại càng thương xót cô hơn.
"Em vất vả rồi, đợi sinh xong đứa bé này, chúng ta sẽ không sinh nữa."Lục Kiêu hôn lên trán cô nói.
Tô Ngọc Kiều còn thấy lạ, sao người này còn dễ thay đổi hơn cả bà bầu như cô, nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Được thôi, nhưng không phải anh muốn có con gái sao, lỡ như đứa này lại là con trai thì sao?" Bản thân Tô Ngọc Kiều cũng muốn có một cô con gái đáng yêu nhưng cô chỉ muốn đánh trống lảng. Lục Kiêu lại nói:
"Anh muốn có một đứa con gái giống em. Nhưng nếu là con trai, anh cũng sẽ rất yêu con, dù là con trai hay con gái, đây cũng là đứa con cuối cùng của chúng ta."
Lời nói này khiến Tô Ngọc Kiều vô cùng vui vẻ. Cô ôm anh, vui vẻ cọ cọ, má áp vào ngực anh, cọ đi cọ lại, Lục Kiêu hít một hơi, lập tức ngăn cản hành động của cô.
"Kiều Kiều..."
Cô còn đang mang thai, anh không muốn làm cầm thú.
Tô Ngọc Kiều cũng cảm nhận được sự khác thường của anh, nghĩ một chút là hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, trong lòng không khỏi dâng lên một ý nghĩ xấu xa.
Khoảng thời gian này, ngoài việc ôm cô ngủ, Lục Kiêu sẽ sờ bụng cô, những hành động khác đều rất kiềm chế, ngay cả hôn cũng chỉ hôn nhẹ.
Bàn tay giấu dưới chăn của cô từ từ di chuyển, sắc mặt Lục Kiêu cứng đờ, nhẫn nhịn vùi vào cổ cô, rên lên một tiếng, bàn tay to nhanh chóng di chuyển xuống nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô.