Sau khi Lục Kiêu hoàn thành nhiệm vụ trở về thì chỉ còn vài ngày nữa là đến cuối năm. Có anh chăm sóc, cộng thêm sự giúp đỡ của Trương Mai, chuyện sắm Tết cơ bản không cần Tô Ngọc Kiều phải lo lắng.
Cô bận rộn ở bộ phận hậu cần cho đến tận ngày 28 tháng Chạp, cuối cùng cũng được nghỉ Tết bảy ngày. Lục Kiêu cũng được nghỉ gần như tương tự, nhưng anh còn phải trực luân phiên vào ngày 30 Tết. Ngày đầu tiên nghỉ Tết, đương nhiên là phải ngủ nướng rồi.
Mùa đông, việc hạnh phúc nhất chính là nằm trong chăn ấm áp, thoải mái ngủ nướng. Lục Kiêu cũng hiếm khi được thoải mái, anh nằm cùng cô đến hơn chín giờ, cuối cùng vẫn lo cô đói bụng, mới nhẫn tâm từ chối sự níu kéo của vợ, dậy đi làm bữa sáng cho cô và Tiểu Bảo, còn có cả đứa bé trong bụng. Sau khi anh dậy, Tô Ngọc Kiều mới lười biếng mở mắt, vừa nhìn về phía cửa thì thấy Tiểu Bảo đẩy hé cửa, thò đầu vào.
Cái dáng vẻ cẩn thận đó, như thể sợ đánh thức mẹ đang ngủ nướng.
“Tiểu Bảo, lại đây nằm với mẹ một lát nữa.”
Tô Ngọc Kiều vẫy tay gọi con.
Tiểu Bảo reo lên một tiếng, cởi giày rồi trèo lên giường, chui vào lòng mẹ.
Tô Ngọc Kiều sợ lát nữa con dậy sẽ lạnh, nên cô cởi áo khoác cho con rồi ôm con trai vỗ về.
Kể từ khi chuyển phòng ngủ, Tô Ngọc Kiều đã rất lâu không ôm con trai ngủ, Tiểu Bảo vẫn thích quấn lấy cô như trước, nhưng cũng hiểu chuyện hơn trước.
Ví dụ như bây giờ, cậu bé đang ôm cổ mẹ, cả người nằm nghiêng rất ngoan ngoãn, không giống như trước kia, chân còn vắt lên bụng mẹ, cả người bám dính lấy mẹ, sợ mình vô tình đụng vào bụng mẹ, làm tổn thương em gái nhỏ bên trong.
“Mẹ ơi, ba đang nấu bánh trôi.”
Tiểu Bảo ôm mẹ hôn hai cái, nhỏ giọng nói với cô. Tô Ngọc Kiều cũng hôn lại con trai, vuốt ve kiểu tóc như con nhím của con, lại ôm con vào lòng. Tiểu Bảo lại ngoan ngoãn nói:
“Mẹ ơi, như vậy sẽ đè lên em gái.”
“Không sao, Tiểu Bảo cũng là bảo bối của mẹ, lại chào em gái đi.”
Con trai vẫn một mực khẳng định đó là em gái, Tô Ngọc Kiều sửa mãi không được nên mặc kệ con.
“Ha ha, mẹ ơi, em gái nhỏ quá.”
Tiểu Bảo sờ thấy bụng cô vừa nhô lên một cục nhỏ, có chút kỳ lạ hỏi:“Mẹ ơi, bao giờ thì em gái ra ngoài, con muốn cho em gái ăn kẹo của con.”
Con trai đang trong thời kỳ thay răng sữa, Tô Ngọc Kiều mỗi ngày chỉ cho con ăn ba viên kẹo, Tiểu Bảo rất trân trọng, mỗi lần đều ngậm trong miệng đến khi tan chảy, không nỡ nhai.
“Đợi em gái lớn thêm một chút nữa thì con sẽ gặp được em.”
Tô Ngọc Kiều sẽ không cố ý dạy Tiểu Bảo sau này phải nhường nhịn em gái, hoặc là chăm sóc em gái, theo cô thì Tiểu Bảo và đứa bé trong bụng đều quan trọng như nhau. Nếu sau này tình cảm anh em/chị em của chúng tốt, Tô Ngọc Kiều đương nhiên vui, nhưng cô cũng không muốn để Tiểu Bảo cảm thấy sau này có em, sự quan tâm của ba mẹ dành cho cậu bé sẽ ít đi, càng không muốn ép buộc con phải gánh vác trách nhiệm vốn không thuộc về mình.
Hai mẹ con lại nằm một lúc nữa, mãi đến khi Lục Kiêu nấu cơm xong gọi họ mới dậy. Ăn cơm xong thì vừa lúc Tống Trường Tinh nhà bên sang hỏi họ có muốn cùng đi mua sắm đồ Tết ở thành phố không.
Lục Kiêu quay lại hỏi Tô Ngọc Kiều có muốn đi cùng chứ, cô nghĩ ở nhà cũng chẳng có việc gì nên đồng ý ngay. Sau khi kết hôn, Tống Trường Tinh cũng mua xe đạp, hai gia đình mỗi nhà một chiếc xe đạp rồi lên đường. Trên đường đi, Trần Tiêu và Tô Ngọc Kiều bàn bạc xem nên mua những gì, cô có ba mẹ chỉ bảo nên hiểu biết hơn Tô Ngọc Kiều một chút. Lục Kiêu và Tống Trường Tinh đi xe đạp phía trước cũng đang trao đổi về việc sắp xếp trực vào cuối năm.