Đã rất muộn, Tô Ngọc Kiều cố gắng đến giờ này chỉ để nói với anh một câu chúc mừng năm mới, sau đó trong vòng tay ấm áp của Lục Kiêu, cô không chống đỡ nổi nữa mà ngủ thiếp đi. Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người dựa vào nhau, Lục Kiêu như đang nghe một bản nhạc du dương, mãi không muốn cử động. Anh dựa vào đầu giường một lúc lâu, mới nhẹ nhàng buông người trong lòng ra, đắp chăn cho cô, rồi quay người đi rửa mặt.
Sáng mùng 1, Tô Ngọc Kiều chuẩn bị một phong bao lì xì lớn cho Tiểu Bảo, cả phần của ông bà ngoại và những người thân khác trong những năm trước cô đều đưa cho vậu bé, Lục Kiêu cũng riêng cho con trai một phong bao lì xì. Nhưng phong bao lì xì vừa đưa vào tay Tiểu Bảo còn chưa kịp ấm thì Tô Ngọc Kiều đã lấy lại với lý do giữ hộ, sợ thằng bé lấy đi mua pháo.
Không lâu sau, Cố Hương và Cố Gia cũng đến chúc mừng năm mới Tô Ngọc Kiều, hôm nay bọn trẻ trong khu nhà tập thể đều dậy sớm, từng tốp kéo nhau đi chúc tết từng nhà. Tô Ngọc Kiều đã chuẩn bị sẵn, kẹo đậu phông mạch nha đầy ắp ba đĩa lớn, mỗi đứa trẻ đến đều được cô cho một nắm, đến cuối thì suýt nữa không đủ. Nhưng Tiểu Bảo đi chúc tết cùng anh chị thì lại được rất nhiều, hai túi quần đầy ắp các loại kẹo trái cây, kẹo mạch nha.
Một cái tết náo nhiệt trôi qua, mùng 5 đã phải đi làm.
Năm mới vận mới, chủ nhiệm Tằng chuẩn bị cho mỗi người một phong bao lì xì nhỏ, tiền không nhiều, chỉ để lấy may.
Lục Kiêu cũng bận rộn hơn năm ngoái, mùng 6 về nhà đã nói với cô rằng anh phải đi làm nhiệm vụ, hai ngày sẽ về.
Bây giờ Tô Ngọc Kiều đã quen, khi anh không ở nhà, cô sẽ đưa con trai đi ăn ở căng tin, thỉnh thoảng tự nấu cơm.
Trước Tết Nguyên Tiêu, Tô Ngọc Kiều tranh thủ lúc rảnh rỗi lại đến bệnh viện quân đội khám thai một lần nữa, biết được mọi thứ đều bình thường.
Sau khi từ bệnh viện trở về, cô đến bưu điện gọi điện về nhà, tính thời gian thì lúc này nhà máy dệt chắc cũng đã đi làm.
Điện thoại vừa gọi đi, quả nhiên không lâu sau đã được Tô Ái Hoa bắt máy.
“Ba, năm mới vui vẻ, ba và mẹ ở nhà thế nào ạ?”
Tô Ngọc Kiều rất nhớ nhà, cô ôm Tiểu Bảo lên chào ông ngoại. Tô Ái Hoa thường ngày là một người ba nghiêm khắc, nhưng khi đối mặt với cô con gái xa nhà, ông cũng không khỏi lộ ra vài phần tình cảm nhớ nhung.
“Ba và mẹ đều khỏe, đợi hai ngày nữa ba sẽ đưa ông bà nội đi bưu điện gọi điện cho con, hai người ấy cũng rất nhớ con.”
Nhắc đến ông bà nội, Tô Ngọc Kiều vui vẻ gật đầu, lại hỏi thăm anh cả. Tô Ái Hoa nói sơ qua tình hình gia đình, cũng lúc này Tô Ngọc Kiều mới biết, chị dâu cũng đã có thai, ngay sau khi Dương Mẫn đến thăm cô về không lâu thì phát hiện ra.
Đây quả là niềm vui nhân đôi, hẳn là thư báo tin vui cho cô vẫn chưa đến, hôm nay lại vô tình nghe được từ miệng ba. Tô Ngọc Kiều rất vui khi thấy gia đình ngày càng đông đúc hơn, chuyện trong giấc mơ kia sẽ không bao giờ có cơ hội xảy ra nữa. Cuộc điện thoại không dài, Tô Ái Hoa hẹn cô hai ngày nữa gọi điện lại, rồi cúp máy.
Trở về nhà, Tô Ngọc Kiều đem xương sườn vừa tiện đường mua ở hợp tác xã tiêu dùng chần qua rồi hầm, đến tối khi Lục Kiêu về nhà, cô đã nấu xong. Gần đây Lục Kiêu thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ, để Tô Ngọc Kiều không lo lắng, anh đã bóng gió nói với cô một chút về ý định của lãnh đạo. Đây là chuyện tốt, Tô Ngọc Kiều đương nhiên không có ý kiến gì.
Nhưng cô vẫn đau lòng cho anh, vừa hay dạo này cô mang thai cũng cần bồi bổ cơ thể, anh đi làm nhiệm vụ vất vả, hai người cùng nhau bồi dưỡng cơ thể. Trên bàn ăn, Tô Ngọc Kiều đẩy bát canh xương sườn đã múc sẵn về phía anh:“Nhanh dùng chút canh nóng cho ấm người.”
Tuần tra thường ngày đều phải vượt núi băng rừng, đi đi về về ít nhất cũng phải đi bộ mấy chục cây số, hầu như ngày nào cũng vậy, dù Lục Kiêu có là người mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.
Hơn nữa bây giờ trời lạnh, nhiệt độ trên núi càng lạnh hơn, Lục Kiêu ngồi ăn cơm, tay cầm đũa còn run run.