Đoàn trưởng trẻ tuổi hai mươi tám tuổi, mặc kệ đặt ở quân khu nào cũng là nhân tài tranh giành, anh ta còn nghe nói, đồng chí tư lệnh tổng quân khu có ý muốn cướp người, cũng khó trách sư trưởng vội vàng hoảng hốt muốn gọi người đi. Lục Kiêu chỉnh lại cổ áo, đội mũ lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Còn chưa có quyết định, đừng gọi bậy.”
“Được rồi, tôi nghe lời anh.”
Tống Trường Tinh cười ha hả, nhưng mà trong lòng anh lại cảm thấy đây đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhưng đây cũng là vinh dự mà Lục Kiêu nên có, năng lực của anh quả thật xuất chúng, khiến người ta không phục không được. Sau khi bọn họ đi, Tô Ngọc Kiều lên ghế dựa ngồi thêm một lát, đến khi tâm trạng trấn tĩnh lại mới đỡ bụng đứng lên. Sau khi dạo qua một vòng trong sân, suy nghĩ của Tô Ngọc Kiều vẫn còn mơ hồ, cô luôn cảm thấy sự xuất hiện của Lục Kiêu giống như một giấc mơ không chân thật.
Không phải là cô nghĩ đến anh nên xuất hiện ảo giác chứ.
Tô Ngọc Kiều vỗ vỗ đầu, lấy rau tề thái trong rổ ra vừa rửa sạch, vừa để cho bản thân hồi phục tâm trạng, không nên quá kích động.
Trong thời gian đó chị Xuân Yến đến đưa cho cô một nắm miến rồi cũng hướng dẫn cô làm bột.
Đang lúc Tô Ngọc Kiều chuẩn bị làm nhân bánh sủi cảo, Lục Kiêu bước vào phòng bếp xắn tay áo lên chuẩn bị tiếp nhận công việc của cô, cười hỏi cô: “Buổi trưa chuẩn bị nấu gì, đưa anh làm cho.”
“Ừm”
Tô Ngọc Kiều hô lên một tiếng xoay người lao vào trong ngực anh, bàn tay dính bột mì trực tiếp chạm vào mặt anh kéo xuống hôn:
“A Kiêu, anh thật sự đã trở lại, hóa ra không phải em đang nằm mơ.”
Lục Kiêu buồn cười, anh cũng không đẩy tay cô ra, mà ngược lại còn dùng hai tay đỡ eo cô che chở, dịu dàng cúi đầu hôn cô:
“Ừ, thật sự anh đã trở về, sau này anh sẽ cố gắng ở bên em nhiều hơn có được không?”
“Được.”
Tô Ngọc Kiều sau khi biết phát hiện bản thân đã trét đầy bột mì lên mặt anh, cô giơ tay giúp anh lau mặt. Sau đó cô cẩn thận quan sát động tác, Tô Ngọc Kiều có chút chua xót phát hiện, anh lại gầy đi, mắt đỏ ngầu, cũng không biết đã bao lâu rồi không được nghỉ ngơi tốt.
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Tô Ngọc Kiều thu lại tâm tư muốn chơi đùa với anh, cô muốn nhanh chóng làm cơm xong cho anh ăn rồi đi ngủ một giấc.
“Không sao, anh quen rồi.”
Lục Kiêu nhẹ nhàng trán chạm trán cô nói.
Sau đó hai vợ chồng cùng nhau gói sủi cảo, Lục Kiêu trộn nhân cán vỏ, Tô Ngọc Kiều gói bánh, sau khi gói xong sủi cảo, Tiểu Bảo ở bên ngoài chơi đến tận trưa trở về nhìn thấy ba, thích thú chạy thẳng đến ôm đùi anh.
Lục Kiêu ôm lấy con trai hỏi cậu bé ở nhà có ngoan không, có nghe lời mẹ không. Tô Ngọc Kiều xoa xoa đầu Tiểu Bảo, cười khen cậu trong khoảng thời gian này vô cùng hiểu chuyện.
Trong chớp mắt Tiểu Bảo xấu hổ vùi đầu vào vai ba, cười nắc nẻ rồi xoay người chạy xuống phòng mình lấy ra bài kiểm tra được điểm tối đa vào tuần trước cho ba xem.
“Được rồi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói được không?”
Tô Ngọc Kiều cười dắt con trai ra ngoài rửa tay, sau đó một nhà ba người ngồi vào bàn cơm, vừa ăn vừa trao đổi. Ăn cơm xong, Tô Ngọc Kiều dỗ con ngoan ngoãn trở về phòng ngủ trưa, cô xoay người đẩy Lục Kiêu nằm xuống:
“Được rồi, bây giờ trong nhà không cần anh lo lắng, mau ngủ một giấc lấy tinh thần rồi nói sau.”
Lục Kiêu kéo tay cô không buông:
“Được rồi, em ngủ cùng anh.”
Tô Ngọc Kiều hiếm khi đợi được anh trở về, đương nhiên cô sẽ không từ chối, Lục Kiêu lại ngồi dậy, giúp cô cởi giày và áo khoác, hai người lại cùng nhau nằm xuống.
Về đến nhà, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người vợ, sờ đến bụng bầu mềm mại của cô, cho đến lúc này, Lục Kiêu mới tin chắc, mình thật sự đã trở về.
Khoảnh khắc thư thái kia, trong chốc lát anh đã tiến vào trạng thái ngủ say.
Tô Ngọc Kiều ghé vào ngực anh nghe tiếng tim đập từ tốn vững vàng của anh, đã lâu không chạm vào cơ thể ấm áp của anh, cô nhắm mắt lại, cũng rất nhanh chóng ngủ thiếp đi.