Sau một giấc ngủ, Tô Ngọc Kiều nằm trong vòng tay quen thuộc, mơ mơ màng màng không phân biệt được giờ giấc. Cô nhẹ nhàng nhấc đầu, chống cằm nghiêng đầu nhìn Lục Kiêu vẫn đang ngủ say. Từ đôi mắt sâu thẳm, điển trai, đến sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng phớt hồng, rồi đến chiếc cằm nhỏ của anh, không kìm được niềm vui trong lòng tràn thẳng lên não.
Tô Ngọc Kiều không kìm được cúi xuống hôn lên khóe môi anh, hôn xong mím chặt môi mới nhịn được ý cười tràn ra ở khóe miệng, muốn hôn anh thêm lần nữa, lại sợ đánh thức anh. Khi Lục Kiêu mở mắt, anh nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt tươi cười tràn đây chờ mong và yêu thương của vợ.
Hơi thở của anh bỗng chốc nghẹn lại, bất cứ ai dấn thân vào nơi êm đềm như thế này cũng sẽ chìm đắm vào trong đó. Huống hồ, anh vốn đã tình nguyện để mình chìm đắm.
"Anh tỉnh... ưm"
Tô Ngọc Kiều còn chưa kịp thốt ra hết tiếng kêu đầy kinh ngạc, đã bị anh đỡ gáy hôn môi, đôi môi nóng bỏng quấn lấy nhau, mãi không chịu rời.
Tô Ngọc Kiều ngã ra gối mềm mại theo động tác của anh, ngón tay không chút sức lực bám vào vai anh, sắp không thở nổi.
Đột nhiên, cả người Lục Kiêu cứng đờ, ngẩng đầu một cách nghi ngờ, hướng tầm mắt xuống, giọng nói mang theo một tia không chắc chắn:
"Vừa rồi, bụng em có vẻ động đậy".
Nói rồi, bàn tay to của anh đã áp tên bụng Tô Ngọc Kiều, cảm nhận thật kỹ.
"Sao vậy?"
Tô Ngọc Kiều mơ màng hỏi, đầu óc hỗn loạn nên cô không nghe rõ anh nói gì.
Ngay lúc này, cô cảm thấy đứa bé trong bụng đá nhẹ cô một cái, vừa hay đá vào lòng bàn tay Lục Kiêu, dọa anh phải rụt tay lại. Lần đầu tiên cảm nhận được thai động, người cha cứng đờ cả người, dường như cả người đều ngẩn ra.
Tô Ngọc Kiều bật cười "phụt" một tiếng, cô mới hiểu ra tại sao.
"Là em bé biết ba về rồi, đang chào a đấy!"
Nói rồi, cô kéo tay anh đặt lại lên bụng mình. Đứa bé trong bụng nể mặt đá thêm một cái, như thể đang chào ba.
Đáy mắt Lục Kiêu tràn ngập ý cười chờ mong, sau đó bàn tay to vuốt ve chỗ vừa rồi trên bụng cô, ngẩng đầu nhìn cô, lo lắng hỏi:"Con bé đạp như vậy, em có đau không?"
Tô Ngọc Kiều lắc đầu:"Không sao, em bé rất ngoan, sức còn nhỏ".
Cô đã từng thấy bụng mang thai của La Tiểu Quyên động rồi, đứa bé trong bụng như đang đấm đá, cử động không ngừng, bụng lúc thì phồng lên chỗ này, lúc thì phồng lên chỗ kia, nhìn mà thấy sợ.
Nhưng dù là khi mang Tiểu Bảo hay lần mang thai này, đứa bé trong bụng cô đều rất ngoan, lần này càng ngoan hơn, giai đoạn đầu mang thai cô chỉ hơi chán ăn, rất nhanh đã khỏi rồi.
Cô cảm thấy, lần này mình có vẻ như thực sự mang thai một cô con gái nhỏ ấm áp.
Lục Kiêu nghe vậy cũng cười, cúi đầu tiếp tục vuốt ve bụng cô, khẽ nói: "Em bé thương em, còn nhỏ như vậy đã biết thương mẹ rồi."
Đứa bé trong bụng như nghe được lời khen của anh, nắm tay nhỏ khẽ động đậy, chạm vào bàn tay của anh.
Lục Kiêu lập tức mềm lòng, anh lại nhìn về phía Tô Ngọc Kiều, không kìm được mà cúi xuống hôn cô:
"Cảm ơn Kiều Kiều, cảm ơn em đã nguyện ý cho anh một thiên thần".
Tô Ngọc Kiều nép vào lòng anh, cọ sát vào ngực anh nói:
"Cũng không phải hoàn toàn vì anh, Tiểu Bảo đáng yêu như vậy, em mới không ghét bỏ mà sinh thêm một đứa con đáng yêu nữa".
"Đúng rồi, còn vài tháng nữa là sinh rồi, anh đã nghĩ ra tên cho con chưa?”
Tên ở nhà của Tiểu Bảo là do cô đặt, tên chính thức là do ba nó đặt, nhưng tên của đứa bé này, tất nhiên chỉ có thể giao cho bố nó đặt.
Gần đây Tô Ngọc Kiều cũng nghĩ cho con rất nhiều cái tên, nhưng chọn đi chọn lại đều không ưng ý, bây giờ cô quyết định giao toàn bộ nhiệm vụ đặt tên cho bố đứa bé.
Lục Kiêu tì cằm lên đỉnh đầu cô, suy nghĩ cẩn thận một hồi, vẫn không nghĩ ra.
May là còn hơn ba tháng nữa mới sinh, anh còn thời gian để từ từ nghĩ.
Buổi chiều, sau khi ngủ trưa dậy, Lục Kiêu đun nước, gội đầu cho Tô Ngọc Kiều.
Bây giờ cô đi lại khó khăn, trước đây tự gội đầu rất phiền, bây giờ Lục Kiêu ở nhà, có anh giúp đỡ, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn nhiều.