‘’Mẹ cũng thấy rồi. "
Tô Ngọc Kiều bế An An đứng trong sân cười đáp lại.
Lục Kiêu hai tay đều xách đồ, đôi chân dài sải bước nhanh như bay, không lâu sau đã xuất hiện trước cửa nhà mình. Tô Ngọc Kiều cười cười, đón anh hỏi: "Giờ mới về, trưa nay ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, ăn bánh. "
Lục Kiêu đưa cho cô ấy xem đồ mình mang về. Chân giò lợn, gà rừng và thỏ rừng đều chưa qua chế biến, nhìn thoáng qua còn hơi phê ngườm.
Tô Ngọc Kiều trong lòng vẫn lo lắng chuyện kia, trả lời một cách hời hợt:
"Ừ" rồi bảo anh mang vào bếp trước:
"Em có chuyện muốn nói với anrh. "
Lục Kiêu nhìn vẻ mặt của cô, dừng lại một chút rồi ném đồ vào chậu bếp, đi rửa sạch tay, bế con trai rồi đuổi cậu bé ra ngoài chơi. Anh theo Tô Ngọc Kiều vào phòng ngủ, cửa chỉ khép hờ, hai người có thể nhìn thấy đứa trẻ đang chơi đùa bên ngoài, sau khi chắc chắn rằng chúng sẽ không nghe thấy, Tô Ngọc Kiều mới kể lại chuyện xảy ra vào buổi sáng cho Lục Kiêu.
Lục Kiêu nghe xong cũng vô thức nhíu mày khó hiểu, Dương Tú Nga tuy động cơ không rõ ràng nhưng anh và Tô Ngọc Kiều có quan điểm giống nhau, và có một số chi tiết đáng ngờ hơn.
"Người vợ quân nhân này anh không quen, nhưng chồng cô ta là phó chỉ huy Dương thì anh biết, người này đúng là có chút năng lực, nhưng tính cách không tốt. "
Thích nói khoác, thích khoe khoang, thường xuyên nói tục trước mặt những người lính khác, kể chuyện vợ mình ngày nào cũng rửa chân cho mình. Bản thân Lục Kiêu chí có thân thiết trung bình với phó chỉ huy Dương, cũng đã khiển trách anh ta vài lần, bây giờ nghe Tô Ngọc Kiều nói vậy, anh cũng chẳng có ấn tượng tốt gì với Dương Tú Nga.
"Chuyện này giao cho anh điều tra. "Lục Kiêu nghiêm mặt nói.
Anh và Tô Ngọc Kiều có chung suy nghĩ, tuyệt đối sẽ không để người khác vô cớ làm hại con mình, nếu Dương Tú Nga thực sự có ý đồ xấu, anh nhất định sẽ không tha cho cô ta. Tô Ngọc Kiều nghe xong câu này thì không mấy hài lòng, chỉ là lúc này cô cũng không có kiến nghị gì hay hơn, chỉ nói:
"Vậy anh nhanh lên, hôm nay Tiểu Bảo đã bị dọa rồi, trưa ngủ còn mơ thấy ác mộng. "
Lục Kiêu nắm vai cô kéo người vào lòng nói:
"Yên tâm đi, để anh. "
Vợ chồng bàn bạc xong chuyện thì đi ra ngoài, nơi này trái phải đều gần, lại không có sân, ban ngày chui vào nhà không ra rất dễ bị hàng xóm nhìn thấy.
Chuyện này tạm thời gác sang một bên, sau khi được Lục Kiêu khuyên giải, Tô Ngọc Kiều mới có tâm trạng xem những thứ anh mang về. Anh mang về khá nhiều thứ, xem xong đống thịt này, tâm trạng của Tô Ngọc Kiều lại tốt hơn không ít.
Lục Kiêu chọc lửa bếp, kẹp chân giò lợn lên trên đốt lông.
"Con thỏ này anh định làm thế nào?"
Tô Ngọc Kiều cầm một thanh củi chọc chọc vào chân sau của con thỏ.
Thịt cũng khá béo, nhưng vấn đề ltà hình như còn phải lột da.
"Anh biết, trước kia chưa nhập ngũ thường xuyên cùng bạn bè lên núi bẫy thỏ. "
Lục Kiêu đổ chân giò đã đốt xong vào chậu nước ngâm, sau đó cầm một cái chậu khác bắt đầu đổ nước sôi để trụng lông gà rừng.
Lông đuôi của gà rừng còn đẹp hơn cả lông đuôi của gà trống đỏ, Tô Ngọc Kiều đã thu thập hết lông đuôi của hai con gà, định làm thêm cho Tiểu Bảo một quả cầu lông sặc sỡ.
Lột da thỏ hơi tàn nhẫn, Tô Ngọc Kiều không đành lòng nhìn nên đã trốn ra ngoài.
Đến tối khi ăn món thịt thỏ xào hạt lựu do Lục Kiêu làm, Tô Ngọc Kiều lại kêu ngon không ngớt.
Hôm nay mang về nhiều thịt, một lúc ăn không hết, Tô Ngọc Kiều bế An An đến nhà Trương Mai, muốn hỏi cô ấy cách làm nước sốt thịt nấm.
Trương Mai đang ở nhà đun nước để trụng lông gà, nhà cô ấy cũng được chia một miếng thịt lợn, một con gà rừng và một con thỏ rừng.
Nghe vậy, cô ấy nói cho cô biết một cách thoải mái, lại nói nếu thịt hơi béo thì phải xào trước cho ra bớt mỡ, sau đó còn cho cô khá nhiều nấm tươi mà cô ấy mới hái hôm nay.