Sau khi Tô Ngọc Kiều về nhà thì thấy Lục Kiêu đã xử lý xong hết thịt, đang chuẩn bị nấu bữa tối.
"Tối nay làm một món sườn xào chua ngọt đi, Tiểu Bảo thích ăn món đấy. "
Tô Ngọc Kiều đề nghị. Lục Kiêu lấy sườn ra chặt, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm thì nói với cô: "Em bế An An ra ngoài đi, trong bếp nhiều đầu mỡ lắm. "
Tiểu Bảo chơi mệt ở ngoài về uống nước, vừa vào sân đã ngửi thấy mùi chua ngọt, mắt sáng lên chạy thẳng vào bếp ôm chặt lấy chân ba: "Ba ơi, hôm nay ăn sườn sao?"
"Đúng rồi, con ra ngoài đợi đi. "
Lục Kiêu xách gáy con trai kéo ra ngoài, sợ mình đi lại không chú ý sẽ đụng ngã con.
Nghĩ đến chuyện vợ nói sáng nay con trai bị dọa, Lục Kiêu tranh thủ nhìn con trai thêm một cái, thấy con đã bình thường trở lại mới gật đầu hài lòng.
Trước mặt vợ anh không tiện nói, tính cách của Tiểu Bảo trước đây được nuông chiều quá mức, anh đã sớm có ý định rèn luyện sự dũng cảm cho con trai.
Tiểu Bảo ngửi thấy mùi thơm mãi không chịu rời khỏi bếp. Lục Kiêu gắp một miếng sườn xào chua ngọt vừa ra khỏi nồi đút cho con, nhân tiện nói chuyện với con.
"Mẹ nói sáng nay con bị rắn dọa à?”
Tiểu Bảo đang cắn sườn khựng lại, trước mắt dường như lại hiện ra con rắn lớn đáng sợ kia, rụt cổ gật đầu:
"Một con rắn to, nó ghê lắm. "
Lục Kiêu hơi nhíu mày:"Vậy bây giờ con còn sợ không?"
Tiểu Bảo do dự một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu. Nghĩ đến con rắn thì vẫn sợ nhưng mẹ đã an ủi cậu rồi, bây giờ không sợ lắm. Lục Kiêu ngồi xổm xuống xoa đầu con trai, kiên nhẫn dạy bảo:
"Bây giờ con còn nhỏ sợ là bình thường nhưng con là con trai, phải cùng ba bảo vệ mẹ và em gái, lớn lên sẽ không sợ nữa. "
"Lần sau nhìn thấy rắn thì tránh xa ra một chút, thực ra nó cũng không đáng sợ như vậy. "
Tiểu Bảo tuy không hiểu lắm tại sao lớn lên sẽ không sợ rắn, nhưng nghe hiểu bảo vệ mẹ và em gái thì không được sợ rắn, nên do dự gật đầu.
Nói giọng ngọng nghịu:"Lớn lên con sẽ không sợ nữa. "
Tiểu Bảo ngốc nghếch bị ba lừa bằng một miếng sườn, nhưng được ba mẹ an ủi, dường như cậu cũng không sợ rắn như vậy nữa.
Bên kia, phó tiểu đoàn Dương cũng xách một con thỏ gầy nhom về nhà, hôm nay anh ta không đi săn cùng đội, có thể được chia con này là do quân đội thấy nhà anh ta có người nhà đi theo nên mới cho. Phó tiểu đoàn Dương đã ăn no ở căng tin quân đội từ sớm, về nhà ném con thỏ vào bếp, cũng không quan tâm vợ có đi lại bất tiện hay không, hét lên: "Tú Nga, mang nước rửa chân đến đây cho anh. "
Dương Tú Nga và chồng là người cùng làng, vốn là họ hàng xa cách năm đời, chồng có sự nghiệp thành đạt, cô làmột phụ nữ nông thôn, bình thường đối xử với chồng rất cung kính. Vì vậy lúc này, dù mắt cá chân đau muốn chết, Dương Tú Nga vẫn tập tễnh vào bếp pha cho anh ta một chậu nước rửa chân rồi bưng vào phòng. Phó tiểu đoàn Dương cởi giày bắt đầu ngâm chân, thấy cô ta ngồi trên mép giường duỗi chân, mới liếc mắt hỏi:
"Hôm qua chân không phải đã gần khỏi rồi sao, hôm nay sao lại khập khiễng thế?"
"Không, không sao, hôm nay không cẩn thận lại bị trẹo một chút. " Dương Tú Nga không dám nói thật với chồng, tùy tiện đối phó qua loa.
May mà phó tiểu đoàn Dương cũng chỉ hỏi bâng quơ, sau đó thì cau mày nói:
"Bình thường em cẩn thận một chút, chân sắp khỏi rồi ra ngoài nói chuyện nhiều hơn với vợ đoàn trưởng, anh cho em đến đây ngoài việc hầu hạ anh còn là để em làm tốt quan hệ với vợ đoàn trưởng Lục, em không được làm hỏng chuyện của anh nghe chưa?"
Nói đến cuối cùng, rõ ràng lời nói đã mang theo đe dọa.
Dương Tú Nga nghĩ đến chuyện hôm nay, người run lên, lắp bắp nói:
"Biết, biết rồi. "