Ở nhà họ Lục mặc dù chỗ nào cũng tốt nhưng chỉ có tắm rửa là bất tiện, Tô Ngọc Kiều lại sợ lạnh nữa nên cả mấy ngày liền chỉ có thể vắt khăn nóng lau qua loa cho xong chuyện. Việc đầu tiên khi về nhà mình, Tô Ngọc Kiều lập tức đi tắm rửa thoải mái, ngâm gần một tiếng cho đến khi da tay nhăn nheo mới ra ngoài. Tắm rửa xong, Tô Ngọc Kiều thay quần áo sạch mới thấy cả người thoải mái hơn nhiều. Tiểu Bảo cũng bị Ba ấn vào chà nửa tiếng mới được ra, Dương Mẫn và dì Lưu cùng nhau tắm cho An An. Nhà họ Tô có hệ thống sưởi dưới sàn, năm nay còn lắp thêm bộ tản nhiệt nên trong nhà ấm áp, không hề thấy lạnh chút nào.
Bữa trưa chỉ có một nhà họ, thêm Dương Mẫn và dì Lưu cùng hai đứa cháu gái. Đứa cháu gái út giờ cũng đã được năm sáu tháng tuổi, ban ngày chủ yếu uống sữa bột và ăn dặm. Bên ngoài trời lạnh giá, Chu Đan Đan buổi trưa cũng không về. Sáng đi làm Tô Vũ đưa cô ấy đi, tối lại đón người về.
Tô Ngọc Kiều ăn cơm xong thì ngồi ở phòng khách nói chuyện với Dương Mẫn, nghe bà kể những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong nhà khi cô không có ở đó, nói nhiều nhất vẫn là chuyện của đứa con trai cả và con dâu cả.
“Ôi, Ba mẹ đẻ của chị dâu con cũng không biết nghĩ thế nào nữa, mẹ còn chẳng để ý đến chuyện Đan Đan sinh liền hai đứa cháu gái, họ lại đi nói Đan Đan một trận khiến chị dâu con ở cữ không được tốt, nói ra thì lại giống như là lỗi của mẹ, người làm mẹ chồng này vậy. ”
Nhà họ vốn rất hòa thuận nhưng vì chuyện Chu Đan Đan năm nay sinh đứa con thứ hai, bầu không khí trong nhà tự nhiên nhạt đi đôi phần.
Bản thân Dương Mẫn hoàn toàn không để ý đến chuyện con dâu sinh con trai hay con gái, chỉ cần nhìn vào việc bà để lại phần lớn tiền riêng cho Tô Ngọc Kiều là có thể thấy, bà thương con gái hơn con trai. Tô Ái Hoa một lòng dồn vào sự nghiệp càng không can thiệp vào cuộc sống của con trai con dâu. Bà vốn rất vui khi Chu Đan Đan lại sinh cho bà một đứa cháu gái nhưng lại bị nhà thông gia làm ầm ĩ như vậy, chuyện vui cũng pha tạp thêm những điều không hay. Bà có thể nhận ra con dâu Chu Đan Đan có phần xa cách với bà, Dương Mẫn thực sự thấy oan ức vô cùng.
“Mẹ, mẹ đã nói chuyện với chị dâu chưa ạ?”
Tô Ngọc Kiều lúc đầu không cho rằng đây là vấn đề gì lớn, chỉ là hiểu lầm nhỏ, nói ra là xong. Mẹ cô tính tình mềm yếu lại hào phóng, chị dâu Chu Đan Đan tính tình cũng rất tốt, trước kia hai người ở với nhau cũng chẳng khác gì mẹ con ruột.
Dương Mẫn bóc một quả quýt chia cho con gái một nửa, nghe vậy nói:“Đã nói rồi, mẹ sợ con bé ở cữ nghĩ nhiều không có lợi cho việc hồi phục sức khỏe nên trước mặt mẹ đẻ con bé mẹ đã bày tỏ thái độ. Mẹ còn tặng riêng cho Nĩu Nĩu một đôi vòng tay vàng nhỏ cho chị dâu con, nhưng không hiểu sao con bé lại nhất quyết cho rằng mẹ không hài lòng về đứa cháu gái. ”
Trời đất chứng giám, Dương Mẫn ở nhà bình thường thương yêu nhất chính là hai đứa trẻ, trước kia khi Tô Ngọc Kiều dẫn Tiểu Bảo về nhà ở, bà đối xử với Tiểu Bảo và Vi Vi cũng như nhau. Những điều này Chu Đan Đan đều nhìn thấy, sao có thể sau khi đứa cháu gái thứ hai ra đời cô ấy lại tự nhiên cảm thấy bà sẽ trọng nam khinh nữ.
Tô Ngọc Kiều nhíu mày, cô không phải bận tâm đến việc Dương Mẫn tặng cháu gái vòng tay vàng, mà là cảm thấy có vẻ mọi chuyện không đơn giản như vậy. Thái độ của Chu Đan Đan rất kỳ lạ, rõ ràng mẹ cô ấy vẫn đối xử với chị ấy như bình thường, chị dâu vừa hết ở cữ đã đi làm. Nĩu Nĩu và Vi Vi đều do Dương Mẫn chăm sóc, nếu mẹ cô thực sự coi trọng con trai hơn con gái thì sao có thể sẵn lòng giúp chị ấy chăm sóc Nĩu Nĩu cơ chứ.
"Hay là đợi chị dâu về rồi con sẽ nói chuyện với chị ấy. "
Mặc dù nói con gái đã lấy chồng thì không nên can thiệp vào chuyện nhà mẹ đẻ nhưng Tô Ngọc Kiều cũng không muốn Dương Mẫn vô cớ mang tiếng oan, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có cô mới có thể hỏi chuyện này.
Dương Mẫn do dự nói:"Được không?"
Tính cách của con gái đã thay đổi rất nhiều nhưng bà vẫn sợ Tô Ngọc Kiều không khéo lại cãi nhau với Chu Đan Đan, đến lúc đó chẳng phải chuyện này sẽ càng ầm ĩ hơn sao.
"Không sao, con chỉ nhắc khéo thôi, nếu chị dâu không muốn nói thì con cũng không nói gì nữa. ”
Tô Ngọc Kiều cầm lấy quả trên bàn, lại cầm dao gọt hoa quả chuẩn bị gọt lê ăn. Trong nhà bật điều hòa nên thực sự không lạnh nữa, nhưng rất khô, da khô cổ họng khô, thỉnh thoảng lại muốn uống nước.
Lục Kiêu vừa lau khô tóc cho Tiểu Bảo đi xuống lầu thấy cô cầm dao, tự giác lấy công việc gọt vỏ từ tay cô.
"Hầy, được rồi, nếu thực sự không được thì mẹ cũng không quản nữa. "
Dương Mẫn nhìn con gái và con rể mặn nồng như vậy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Thực ra Tô Ngọc Kiều vẫn chưa biết, lý do khiến Chu Đan Đan đối xử lạnh nhạt xa cách với Dương Mẫn phần lớn là vì cô.