Năm giờ chiều, Tô Vũ chào tạm biệt đồng nghiệp trong văn phòng, đi ra khỏi tòa nhà văn phòng đến bãi xe đạp lên xe đạp đến ngân hàng đón vợ cùng về nhà. Trên đường đi, hai vợ chồng vừa nới chuyện vừa tán gẫu, Tô Vũ vô tình nhắc đến chuyện mấy hôm nay em gái có lẽ sẽ về nhà ở thêm hai ngày. Anh không biết rằng, khi anh bày tỏ sự tiếc nuối vì em gái đi theo quân đội hơn một năm, cuối cùng, cũng về nhà lại không gặp nhau được mấy ngày thì sắc mặt Chu Đan Đan ngồi sau xe giấu dưới khăn quàng cổ, tự nhiên trở nên lạnh nhạt.
Chu Đan Đan vốn không có ý kiến gì với em chồng và mẹ chồng, cô và Tô Vũ yêu nhau tự do, cô đã sớm biết Tô Vũ là người xuất sắc và gia đình anh càng không đơn giản. Ba chồng là cán bộ chủ chốt của nhà máy dệt, mẹ chồng tuy không có việc làm nhưng nhà mẹ đẻ giàu có nên của hồi môn cho rất nhiều, làm người ôn hòa lại hào phóng.
Ban đầu Chu Đan Đan cho rằng, lấy chồng ở một gia đình như vậy là chuyện tốt mà cô cầm đèn lồng cũng không tìm được. Sau này khi thực sự lấy chồng cô mới phát hiện, trong nhà Tô Vũ còn có một cô em gái được cả nhà cưng chiều. Tô Ngọc Kiều rất không hài lòng với sự xuất hiện của cô, ánh mắt nhìn cô lúc nào cũng mang theo sự không chào đón. Tô Vũ cũng rất thương em gái, anh rất bất lực với mâu thuẫn giữa em gái và vợ, thường thì khi đứng ra hòa giải, thỉnh thoảng anh cũng không tự chủ được mà thiên vị em gái.
Bởi vì anh và người nhà họ Tô đều có chung một suy nghĩ, đó là Tô Ngọc Kiều còn nhỏ, anh là anh trai còn Chu Đan Đan là chị dâu của cô ấy, người lớn không thể so đo tính toán với một cô bé được.
Vì chuyện này mà Chu Đan Đan đã cãi nhau với anh mấy lần, cũng từ đó, Tô Vũ không còn thiên vị em gái nữa. Anh đã học được cách thông cảm cho hoàn cảnh khó khăn của vợ, sau khi thái độ của chồng thay đổi, Chu Đan Đan cũng dần dần bỏ qua sự thù địch của em chồng đối với mình.
Dù sao thì lý do cô gả vào đây là vì chồng, ba chồng cư xử theo lẽ phải chứ không theo thân tình, mẹ chồng tuy thiên vị em chồng nhưng biết cô chịu ấm ức thì cũng sẽ âm thầm bù đắp cho cô.
Vì vậy, sau này Tô Ngọc Kiều kết hôn vẫn ở nhà mẹ đẻ, cô cũng không tỏ ra bất mãn gì. Sau đó cô ấy hòa thuận với em rể, chọn đi theo quân ngũ thì bản thân Chu Đan Đan cũng luôn giữ thái độ chúc phúc.
Nhưng mãi đến năm ngoái, khi cô sắp sinh Nĩu Nĩu, Chu Đan Đan vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ba mẹ chồng nhắc đến việc mẹ chồng có một khoản tiền riêng rất lớn, khi Tô Ngọc Kiều chọn đi theo quân ngũ thì đã đưa hết cho cô ấy.
Ba chồng khi đó nói, đây là tiền của bà nên bà muốn cho ai cũng được. Con gái bây giờ đi theo quân ngũ ở xa, chỗ nào cũng cần phải dùng tiền, bù đắp nhiều một chút là đúng.
Mãi đến lúc này, Chu Đan Đan mới hiểu ra, cái gì mà theo lẽ phải chứ không theo thân tình. Còn có cả ý đồ của mẹ chồng mỗi lần lo lắng đến mua đồ cho cô, âm thầm dỗ dành cô, tất cả đều là để cô thường ngày nhường nhịn Tô Ngọc Kiều.
Chu Đan Đan vốn tưởng rằng, cô gả vào nhà họ Tô cũng nhiều năm như vậy rồi, cô hiếu kính Ba mẹ chồng, vợ chồng cô ân ái nhiều năm lại sinh cho nhà họ Tô hai đứa con. Cho dù địa vị của cô không bằng Tô Ngọc Kiều trong nhà họ Tô, thì ít nhất cũng được coi là một nửa người nhà họ Tô chứ. Một khoản tiền lớn như vậy mà Dương Mẫn nói cho là cho, còn Tô Ái Hoa vốn luôn công bằng công chính giữa hai đứa con, một bát nước cũng chia đều, thậm chí còn không nhắc đến một câu có nên nói cho cô biết hay không. Họ đặt cô ở vị trí nào, đối xử như một người ngoài sao. Chuyện này Chu Đan Đan không chắc Tô Vũ có biết hay không, cô cũng không dám hỏi, sợ chồng nghi ngờ cô để mắt đến tiền riêng của mẹ chồng.
Cô không hề nghi ngờ, chỉ cần cô dám hỏi thì Tô Vũ nhất định sẽ nói, tiền của mẹ, mẹ tự quyết định cho ai là do mẹ nói. Cũng chính vì vậy, Chu Đan Đan chỉ có thể giấu chuyện này trong lòng, không dám nói với ai càng không dám nói với Ba mẹ đẻ. Sau này cô sinh đứa thứ hai lại là con gái, mẹ cô lên chỉ trích cô phải tranh thủ sinh con trai. Mẹ chồng giả vờ đến bày tỏ thái độ thì Chu Đan Đan bèn thuận nước đẩy thuyền, trút hết những điều không cân bằng trong lòng ra. Chiếc xe đạp kêu cạch một tiếng dừng lại trong sân, Tô Vũ ồ lên một tiếng, rồi vui vẻ nói:
"Anh nghe có vẻ như Kiều Kiều đã về rồi. "
Dòng suy nghĩ xa xôi của Chu Đan Đan bị kéo về, khóe miệng giấu dưới khăn quàng cổ cong xuống, khi ngước mắt nhìn chồng thì lại lộ ra một chút ý cười vui mừng như vậy. Tô Vũ không kịp chờ đợi, dựng xe đạp dưới mái hiên, xe của Tô Ái Hoa cũng ở đó, ông đã về nhà rồi. Trước khi vào nhà, Chu Đan Đan đã điều chỉnh lại cảm xúc, trên mặt mang theo nụ cười vừa phải đi theo sau Tô Vũ bước nhanh vào phòng khách.
Trong nhà không khí rất ấm áp, Tô Ái Hoa vốn luôn nghiêm mặt lúc này đang bế An An trêu chọc, trên mặt treo nụ cười hiền lành.