Cô vội vàng đi tới, Dương Mẫn quay đầu thấy cô, lớn tiếng bảo cô mau lên tầng đi. Tô Ngọc Kiều khựng lại, đang suy nghĩ thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đeo băng đỏ đẩy mạnh mẹ cô một cái, Dương, Mẫn loạng choạng đập vào khung cửa sau, nhíu mày nhẫn nhịn. Tim Tô Ngọc Kiều đập thình thịch, lập tức không do đự nữa, nghiến răng cầm lấy cây chổi bên cửa xông tới. Bọn người này lấy cớ là lục soát nhưng lại làm những việc như thổ phi cướp bóc, những người hàng xóm trong khu nghe thấy động tĩnh vội chạy đến, nhìn thấy nhà họ Tô bị bọn chúng xô đẩy. Mọi người trong lòng lo lắng nhưng không ai đám ra tay giúp đỡ.
Không có gì khác, bây giờ ai dám trêu chọc bọn người này chứ, trốn trong nhà còn không dám nói to tên chúng. Hôm nay nếu họ giúp nhà họ Tô, có lẽ ngày mai nhà họ sẽ bị lục soát. Dương Mẫn bị đẩy mạnh vào khung cửa một cách thô lỗ nhưng bà vẫn nắm chặt tay nắm cửa, không cho bọn chúng mở cửa xông vào.
Mấy năm nay ở nhà nhưng Tô Ái Hoa vẫn thường kể cho bà nghe về những thay đổi của thời cuộc bên ngoài, bà biết rõ, nếu hôm nay để bọn người này vào, thì dù trắng cũng có thể bị chúng nói thành đen.
Đến nước này rồi thì bà còn gì không hiểu nữa, vụ hỏa hoạn ở nhà máy dệt lần này chính là nhắm vào nhà họ Tô.
Tô Ái Hoa vẫn đang bị điều tra, nếu để chúng tìm ra được “bằng chứng phạm tội” nào đó, thì mới thực sự xong đời.
Tô Ngọc Kiều thấy mẹ bị bắt nạt thì lo lắng, cầm gậy xông tới, nhưng Dương Mẫn giữ chặt cửa không cho ra. Cô nhìn đám người hung thần ác sát trước cửa, rồi lại nhìn người mẹ thường ngày ăn mặc lịch sự tao nhã giờ bị chúng làm cho tóc tai rối bù, tay áo rách toạc. Tô Ngọc Kiều vừa thương vừa tức nhưng việc cấp bách bây giờ không phải là cùng mẹ tiến thoái.
Dương Mẫn và thím Lưu không chống đỡ được bao lâu nữa, cô phải nhân bọn người này chưa kịp phản ứng thì chạy ra ngoài gọi người cứu viện.
Nghĩ vậy, cô cố kìm nước mắt, nghiến răng quay đầu chạy về phía cửa sau của sân, nhân lúc không ai chú ý ở sân sau, cô nhanh chóng chạy về phía cổng lớn. Phải tìm một người có thể chế ngự được bọn chúng, tìm ông bạn già của ông nội, gia đình họ Lý có bối cảnh chính trị là được nhưng cho dù gia đình họ Lý có đến thì cũng không ngăn cản được, còn phải tìm chú Vương ở cục cảnh sát, để chú ấy dẫn người đến ngăn chặn.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ, cô không để ý rằng có một bóng người cao lớn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
...
Khi Lục Kiêu gọi điện cho ba vợ, ban đầu anh đã kìm nén một bụng lửa muốn hỏi cho ra nhẽ, nếu chuyện trong thư là sự thật, thì anh sẽ...
Anh nghĩ đến chuyện thành toàn cho cô nhưng khi điện thoại kết nối, suy nghĩ trong lòng anh lại thay đổi ngay lập tức.
Không, không thể nào, muốn ly hôn, cả đời này cũng không thể. Sau khi trả lời qua loa vài câu với bố vợ, Lục Kiêu cúp điện thoại, viết đơn xin nghỉ phép rồi mua vé tàu nhanh nhất, tất cả các hành động đều diễn ra một phút.
Giống như đã lên kế hoạch vô số lần, từ lần đầu tiên anh tràn đầy hy vọng nhưng lại nhận được lá thư ly hôn đầu tiên của vợ, Lục Kiêu đã vô số lần muốn chạy đến trước mặt cô để hỏi cho ra lẽ. Trước đây anh giả vờ mù điếc, cố gắng coi như không có chuyện gì xảy ra để che giấu sự thật về mối quan hệ vợ chồng không hòa thuận nhưng lần này anh thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Sáng sớm xuống tàu, Lục Kiêu xách theo hành lý đơn giản chạy thẳng đến khu gia thuộc của nhà máy dệt, suốt dọc đường anh đã tưởng tượng vô số lần cảnh gặp lại vợ và những lời muốn nói với cô. Hành trình trên tàu kéo dài hai ngày một đêm, nhưng Lục Kiêu dùng quãng thời gian dài như vậy cũng không nghĩ ra cách níu kéo cô.
Đúng vậy, níu kéo, thật nực cười phải không, cô đã thích người khác, vậy mà anh vẫn muốn giữ cô lại. Nhưng anh làm sao ngờ được, sau nhiều năm xa cách, vợ chồng gặp lại nhau lại là cảnh tượng như vậy.
Lục Kiêu nhíu mày dừng lại, dường như không dám tin, người hoảng hốt chạy đến trước mặt kia lại là Tô Ngọc Kiều luôn vênh váo tự đắc, kiêu căng ngạo mạn trước mặt anh, vợ anh.
Tô Ngọc Kiều đi dép lê và mặc đồ ngủ chạy ra khỏi cửa, toàn thân không còn vẻ kiều diễm tinh tế như trước, thậm chí vì vội vàng mà còn làm rơi mất một chiếc dép. Cô không nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục bên đường vẫn luôn nhìn chăm chăm cô, càng không nhận ra đây là người chồng đã xa cách nhiều năm của cô.
Vì vậy, khi bị người ta kéo lại, Tô Ngọc Kiều còn tưởng là đám người đó phát hiện ra cô, không nghĩ ngợi gì đã tát cho một cái.
Người này mặc quân phục thì sao, những tên đầu sỏ thổ phỉ cũng chẳng phải đều giả vờ đạo mạo mặc quân phục đeo băng đỏ, ngày ngày hô khẩu hiệu vì nước vì đảng vì dân, kết quả thì sao, chẳng phải làm những chuyện mà ngay cả cầm thú cũng không làm được sao.
“Buông tôi ra!”
Tô Ngọc Kiều vung tay ra thì bị người ta nắm chặt, lực dùng không đến mức làm cô đau, nhưng cô cũng không thể giãy thoát.
Tô Ngọc Kiều trừng mắt nhìn người này, giơ chân không đi dép đá anh ta, bàn chân dính đầy bụi bẩn lập tức để lại một dấu chân màu xám trắng trên chiếc quần quân phục thẳng thớm sạch sẽ của anh ta.
Cô đá rất mạnh nhưng Lục Kiêu không hề phản ứng, ngược lại là cô, ngón chân đập vào bắp chân cứng như đá của anh ta, đau đến nỗi mặt mày tái mét.
Lục Kiêu cau mày, đương nhiên nhìn ra cô không nhận ra mình, nhưng lúc này không phải lúc hàn huyên, anh nói ngắn gọn:
“Tôi là Lục Kiêu, nhà có chuyện gì sao? Cô định đi đâu?”
“.... Lục, Lục Kiêu. ”