Tô Ngọc Kiều phản ứng một lúc, đầu óc choáng váng mới nhớ ra đây hình như là tên của người chồng hờ của cô. Lúc này, cô cũng không còn quan tâm đến mối thù hận trước đây của hai người nữa, vừa giấy tay vừa. măng: “Anh buông tôi ra trước đi, đừng cản tôi đi tìm người giúp đỡ, mẹ tôi sắp không chịu nổi rồi!”
“Nếu anh còn là người, bây giờ hãy đến nhà họ Tô giúp mẹ tôi chặn những người đó một lúc, đợi tôi gọi người đến cứu là được. ”
Tô Ngọc Kiều thực sự rất lo lắng, lo đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Lục Kiêu vẫn nắm chặt tay cô, quay đầu gọi người chiến sĩ nhỏ đang ngây người bên cạnh: “Em muốn tìm ai thì nói với anh ta, tôi về nhà xem trước. ”
Vì lần xin nghỉ phép này anh ta không nói lý do thật với Tống Trường Tinh, chỉ nói muốn nghỉ phép tích lũy trước, khiến Tống Trường Tinh tức giận vì nghĩ anh ta đào ngũ, chỉ phê duyệt cho anh ta nghỉ hai tuần, đồng thời sắp xếp một chiến sĩ cùng đồng hương về cùng để giám sát anh ta, đợi kỳ nghỉ kết thúc lập tức đưa người về đơn vị làm việc.
Tô Ngọc Kiều nửa tin nửa ngờ nhưng thời gian không đợi người, cô nói địa chỉ và thông tin của người cần tìm.
Chiến sĩ nhỏ chào Lục Kiêu rồi quay người chạy ra ngoài.
Chuyện tìm cứu binh đã giải quyết xong, Tô Ngọc Kiều lại lo lắng cho Dương Mẫn và hai đứa trẻ trên lầu không biết tình hình thế nào, cô quay lại nắm tay Lục Kiêu, kéo người chạy về nhà.
Lục Kiêu không phản kháng mà thuận theo cô, liếc nhìn chân cô một cách khó hiểu. Đợi hai người chạy về nhà họ Tô, đám người kia đã hết kiên nhẫn, hành động càng thô lỗ hơn, Tô Ngọc Kiều và Lục Kiêu vừa chen đến trước cửa nhà họ Tô thì thấy Dương Mẫn bị đẩy ngã lảo đảo, gáy đập xuống đất. Tô Ngọc Kiều vội vàng chạy tới nhưng có người hành động nhanh hơn cô đã lao tới.
Lục Kiêu ném chiếc túi xách trên tay về phía trước, đưa tay đỡ Dương Mẫn, quay người lại đá ngã một thanh niên lao tới.
Chỉ ba quyền hai cước, trên đất đã nằm la liệt một đám người đau đớn rên rỉ. Không chỉ những người dân hiếu kỳ đứng xem mà Tô Ngọc Kiều cũng kinh ngạc trước hình ảnh anh hùng của anh, nếu không phải vì quan hệ của hai người, cô thực sự muốn vỗ tay khen ngợi anh.
Nhưng lúc này trong lòng cô vẫn rất vui, cô thấy Lục Kiêu đã thay cô trút giận, nhìn đám người vừa rồi còn hung hăng vênh váo, bây giờ đứa nào đứa nấy đau đến nỗi không đứng thẳng được, trong lòng cô thật sự không thể sướng hơn. Dương Mẫn vẫn đáng tin hơn con gái, bà do dự nhận ra con rể:
“Con là... A Kiêu à? Con về từ lúc nào vậy?”
Lục Kiêu đứng thẳng người, quay lại, mặt lạnh lùng đáp “ừm” một tiếng.
“Tốt quá, vừa rồi may có con ở đây. ”
Dương Mẫn vui mừng nhìn con rể, trong lòng vừa mừng vừa biết ơn.
Còn Tô Ngọc Kiều thấy anh lại ra vẻ mặt không cảm xúc như vậy, trốn sau Dương Mẫn lén bĩu môi. Cô ghét nhất là vẻ mặt lạnh lùng của Lục Kiêu, vừa dữ tợn vừa đáng sợ, nhìn cô như nhìn kẻ thù nhưng đúng là hai người họ là kẻ thù.
Cuộc khủng hoảng tạm thời được giải trừ, bà thở phào nhẹ nhõm, có Lục Kiêu ở đây, đám người này hẳn là không làm gì được nữa. Bà vô tình quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy con gái lại ra vẻ không ưa con rể, lập tức lại bắt đầu đau đầu.
Lúc này Lục Kiêu lên tiếng:“Mẹ, hai người vào trước đi, ở đây để con lo. ”
Tô Ngọc Kiều không nói gì khác, bây giờ cô vẫn rất tin tưởng vào sức mạnh của anh, quay người vào nhà chuẩn bị lên lầu xem Tiểu Bảo và Vi Vi.
Vừa rồi thím Lưu bị người ta đẩy ngã ngồi bệt xuống đất, Dương Mẫn bảo bà dìu người vào, còn bà thì ở lại ngoài này cùng con rể đối mặt với những người này. Nhìn chàng rể cao to tuấn tú, Dương Mẫn càng nhìn càng ưng ý nhưng nghĩ đến sự bài xích của con gái Tô Ngọc Kiều đối với con rể, bà tại cảm thấy vô cùng bất lực. Nhưng bây giờ không phải lúc nói những điều này, Dương Mẫn nhìn đám người ngã trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng.
Bà thấy tên cầm đầu có chút quen mắt, nhận ra hắn là tên cẩu sai vặt của chủ nhiệm ủy ban cách mạng, Hừ, tên Khâu Chính Dân này, đúng là chó cắn người không sủa.
Bên này, Tô Ngọc Kiều đỡ thím Lưu ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, chỉ là vừa ngồi xuống ghế sofa mềm mại, thím Lưu đã kêu lên một tiếng.
Bà ta đưa tay vào khe hở ghế sofa, lấy ra một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật:
“Kiều Kiều, con xem đây là cái gì? Tô Ngọc Kiều đưa tay nhận lấy và mở ra, bên trong là một bộ trang sức ngọc trai đẹp đẽ nhưng cô không nhớ trong nhà có ai có trang sức như vậy. Gần đây tình hình thời cuộc bất ổn, Tô Ngọc Kiều bị Dương Mẫn nhắc nhở liên tục, cô thậm chí còn không dám đeo thường xuyên chiếc đồng hồ mà dì ruột tặng, ai lại tùy tiện vứt thứ này trên ghế sofa như vậy chứ.
Những người bên ngoài lại yếu ớt kêu gào, Tô Ngọc Kiều khựng lại, trong nháy mắt liên tưởng đến nhiều chuyện không hay.
Không phải là có người cố ý vứt ở đây chứ, để cô nghĩ xem, gần đây có những ai đến nhà.
Nhà cửa được dọn dẹp hàng ngày, thím Lưu làm việc rất tỉ mỉ, một chiếc hộp lớn như vậy, ngay cả khi giấu trong khe hở ghế sofa, bà ta cũng có thể tìm ra, cho nên thời gian chắc chắn không quá hai ngày.
Mà người gần đây nhất đến nhà là...