Nhưng đến khi trả tiền thì Tô Ngọc Kiêu lại cảm thấy đau lòng. Ngay khi cô quyết định tiêu ít tiền đi thì một số tiền lớn lại chảy từ túi của cô. Quần áo ở nhà của cô gần như có thể lấp đầy hai tủ quần áo lớn, Tô Ngọc Kiều lại âm thầm quyết tâm trong hai năm tới cô sẽ không may quần áo mới.
Sau khi lấy được quần áo mới, Tô Ngọc Kiều lại đi dạo quanh khu phố và chạy về nhà khi gần đến giờ tan học mẫu giáo. Khi thời tiết buổi trưa cũng nóng dần, Tô Ngọc Kiều mua ba que kem sữa từ một cửa hàng nhỏ và vừa ăn vừa đứng ở cổng trường mẫu giáo chờ đón con trai.
Que kem này do nhà máy chế biến thực phẩm tự quản trong khu dệt may sản xuất, thơm mùi sữa, mềm mịn, tan ngay trong miệng, một que có giá hai mươi xu, cũng chỉ có người tiêu xài phung phí như Tô Ngọc Kiều mới cảm thấy số tiền này là tiền nhỏ thôi.
Sau khi đón con trai, Tô Ngọc Kiều treo quần áo lên tay lái, vừa dắt xe vừa bảo vệ Tiểu Bảo và Vi Vi đang tập trung liếm que kem sữa khi họ đi bộ về nhà. Vừa rẽ vào góc đường, họ đã nhìn thấy thím Lưu giúp việc của gia đình chạy tới với vẻ mặt hoảng sợ, không biết có phải lo lắng quá không nhưng thím Lưu đã chạy ngang qua mà không hề nhìn thấy họ.
Tô Ngọc Kiều kinh ngạc ngăn cản bà lại:
"Thím Lưu, dì vội vàng như vậy đi đâu thế?"
"Ngọc Kiều?"
Thím Lưu dừng lại, thoạt nhìn thấy cô thì vui mừng khôn xiết, sau đó trên mặt lại hiện lên sự hoảng sợ, giọng nói vẫn còn sợ hãi nói: "Có một mhóm người đeo băng đỏ kia xông vào nhà, bà chủ bảo tôi đến nhà máy tìm cô, Ngọc Kiều cô dẫn theo đứa nhỏ đi trốn đừng trở về vội."
Nói xong xoay người lại lại lần nữa chạy lên.
“Bịch…” Tô Ngọc Kiều hoảng sợ, vứt xe đạp, muốn chạy về nhà. Tiểu Bảo sợ hãi trước tiếng xe đạp đổ xuống đất đột ngột gọi mẹ:
“Mẹ ơi!”
Tô Ngọc Kiều định thần lại, dừng lại trước khi tiến lên một bước, sau đó quay người nắm lấy tay con trai và cháu gái. Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Tiểu Bảo và Vi Vi, Tô Ngọc Kiều buộc mình phải bình tĩnh lại.
Khi đi vòng qua góc phố, thấy nhiều người xung quanh đang tụ tập tại nhà họ Tô sau khi nghe thấy động tĩnh. Có người cũng nhận ra Tô Ngọc Kiều, đều nhìn bọn họ với ánh mắt thương hại cũng có mà đơn giản hóng chuyện cũng có. Đương nhiên cũng có người có ý tốt, bà Giang ở trước nhà họ Tô nhìn thấy Tô Ngọc Kiều dẫn hai đứa nhỏ về nhà thì chủ động đi tới nói:
“Ngọc Kiều đừng hoảng sợ, trước mắt đưa bọn trẻ đến nhà bà trước đi, đừng dọa chúng."
Tô Ngọc Kiều nhắm mắt lại, đi theo bà Giang đến sân nhà bà ấy. Tiểu Bảo và Vi Vi đều nắm chặt tay cô, Tô Ngọc Kiều quỳ xuống ôm hai đứa nhỏ vào lòng, hôn từng đứa một rồi an ủi:
“Tiểu Bảo và Vi Vi ở đây chờ mẹ một lúc, mẹ sẽ sớm quay lại các con có được không"
Người ta nói trẻ con rất nhạy cảm, Tiểu Bảo cau mày gật đầu, bất an nói: “Mẹ, mẹ phải về nhanh đấy.”
“Cô út…” Vi Vi nắm lấy cổ áo cô.
"Yên tâm đi Ngọc Kiều, để bọn trẻ ở chỗ này bà chăm sóc thay cháu."
“Cảm ơn bà.”
Tô Ngọc Kiều sờ sờ đầu Vi Vi, đứng dậy, xoay người chạy thật nhanh về nhà.
Lúc này, ngoài sân nhà nhỏ kiểu nước ngoài của nhà họ Tô đã có mấy lớp người vây quanh, Dương Mẫn sắc mặt lạnh lùng đứng trước cửa nhà mình, ngăn cản không cho người vào trong.
“Các người nói điều tra thì điều tra, nói có người tố cáo thì là có người tố cáo à, lão Tô nhà tôi làm việc chăm chỉ sao lại có thể để cho mấy người tùy ý nói bậy chứ.”
Nhóm thanh niên đeo băng đỏ đều là những kẻ xấu xa, người đứng đầu là tiểu Khâu giơ một lá thư tố cáo trước đám đông người đứng xem xung quanh.
"Mọi người, chúng tôi không vu oan cho ai cả. Trong thư tố cáo viết rất rõ ràng, có người tố cáo nhà họ Tô có người liên lạc với nước ngoài. Chúng tôi nghi ngờ nhà họ Tô hợp tác với kẻ địch phản quốc!"