Chương 36. -
"Mộc gia chúng ta thông tình đạt lý, chỉ cần sáu loại tặng lễ." Mộc Vãn Tình không nói tình, cũng không nói tiền, lập ra danh sách, "Một chiếc xe ngựa, hai bộ giường đệm, mười tấm lụa trắng, mười tấm vải bố, một trăm cân gạo, một trăm cân bột mì."
Đây là vật tư khan hiếm nhất.
Mọi người sôi nổi ném tới ánh mắt khác thường, càng hoài nghi, có thể thành sao
Đều đã thành phạm nhân lưu đày, nhân gia vì cái gì phải nể mặt ngươi chứ? Những thủ đoạn trong tối ngoài sáng có rất nhiều.
Bọn họ cảm thấy, lần này nhị phòng được nhiều hơn mất.
Nhưng, thật sự đúng như vậy sao?
Trình quản gia nhìn nàng thật sâu, xe ngựa là thứ dùng để thay việc đi bộ, có thể để nhà nàng dùng, cũng có thể cho người khác mượn để đổi lấy tiền.
Giường đệm cùng gạo bột mì đều là nhu yếu phẩm hàng ngày, lụa trắng và vải bố có thể làm được nhiều bộ y phục, cả nội y và đồ ngoài.
Hơn nữa, nếu điều kiện không quá hà khắc, những quan viên bình thường cũng thường nhận lượng quà Tết như vậy, có thể xem đây là giải pháp hòa bình hữu nghị.
Nàng thực sự không phải thông tuệ bình thường.
Ngã dưới tay nàng cũng không oan.
"Được."
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy hưng phấn, không thể để một mình hắn gặp xui xẻo đúng không,
Ánh mắt Mộc Tử Thành sáng lên, "Phiền toái ngươi cũng chuyển lại lời này tới Trần gia, cũng chiếu theo danh sách này."
Hắn cũng muốn lui hôn.
Trình quản gia mang theo xa phu yên lặng rời đi, bóng lưng có chút tiêu sái.
Các quan sai yên lặng vây xem toàn bộ quá trình, xem như mở rộng tầm mắt.
"Chậc chậc, Mộc gia tam tiểu thư này không phải hàng bình thường a."
Tằng đại nhân nhíu mày, cũng không có chút bất ngờ nào.
Lúc bằng hữu tìm hắn uống rượu cũng đã nhắc tới tiểu cô nương này, nói nàng có dũng có mưu, can đảm hơn người, nếu là nam nhi, tất thành tướng tài.
Thật đáng tiếc.
Cùng lúc đó, người Phương gia ngồi vây quần cũng đang thảo luận về nàng.
Đại thiếu gia Phương gia có chút cảm khái, "Thủ đoạn của Mộc tam tiểu thư tương đối tốt, nhị phòng muốn thuận thế phất lên."
Tứ thiếu gia tức giận nói, "Đã đến lúc này rồi, còn phất lên gì nữa chứ, có thể sống đến Lương Thành chính là kiếp trước tích đức."
"Chờ xem đi, ta rất có lòng tin với cô nương này." Ánh mắt của Phương đại thiếu gia sáng ngời, kích động nói, "Tứ đệ, nếu không, ngươi cưới nàng đi."
Tứ thiếu gia sợ hãi, "Đại ca, ngươi đừng nói bậy, hổ cái như vậy ta cũng không quản được… phụ thân, sao ngươi lại nhìn ta như vậy."
Phương gia chủ vẻ mặt ghét bỏ, "Người ta chướng mắt ngươi, phàm là ngươi có chút năng lực, ta liền đem ngươi đưa cho nàng."
Thời điểm gia tộc suy bại có thể chống đỡ một mảnh trời, che chở người nhà, đây mới là cô nương tốt để nên vợ nên chồng.
Có một thê tử như vậy, phu quân còn cầu gì nữa?
Ai, hâm mộ không được, vẫn nên bồi dưỡng con cháu cho tốt.
Phương Tứ thiếu gia: Đây còn là cha ruột sao?
Mộc Vãn Tình cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, vui vẻ lôi kéo Mộc nhị phu nhân, "Nương, người mau lên ngồi đi, về sau chúng ta không cần vất vả đi đường."
Đừng nhìn bề ngoài xe la bình thường không có gì lạ, thùng xe cũng không lớn, nhưng bên trong được sắp xếp ngăn nắp sạch sẽ, có một cái ghế dài được cố định, có thể cho hai người ngồi.
Nếu như chen chúc một chút, có thể nhét được bốn người vào thùng xe, nhưng còn phải cân nhắc tới khả năng chứa đồ nặng của xe la.
Trong góc có một cái tủ nhỏ được cố định, phía trên đặt lò sưởi nhỏ làm bằng đất nung đỏ, một chiếc ấm gốm màu nâu lượn lờ sương khói, một ngăn kéo bên dưới đặt ấm trà và lá trà, một ngăn kéo đặt hộp điểm tâm, mở ra xem, là bánh nướng và bánh hấp.
Đây là những thứ mà Trình quản gia thích hưởng thụ chuẩn bị cho mình, lần này lại để Mộc Vãn Tình chiếm lời, khiến cô vui muốn hỏng mất.
Mộc Nhị phu nhân càng nhìn càng vui, thử ngồi trên băng ghế, rất chắc chắn. "Tình nhi thật giỏi, đổi được đồ tốt, so với xe đẩy tay còn tốt hơn."
Hai chân nàng đã bị mài mòn, còn cho rằng không thể chịu nổi hết đoạn đường này, đang nản lòng, không nghĩ tới sẽ có được một chiếc xe la.
Những lúc thế này, phương tiện đi lại mới là thực dụng nhất, có thể cứu mạng vào thời điểm mấu chốt.
Nàng nhất thời kích động như tiêm máu gà, tràn đầy tin tưởng vào tương lai.
Đúng vậy, khoảng cách giữa hy vọng tới tuyệt vọng, chỉ kém nhau một chiếc xe la.
Không đúng, là kém nhau một nữ nhi băng thanh ngọc tuyết thông minh tài giỏi.