Chương 42. -
"Để ta xem bọn họ muốn mua cái gì? Đây hẳn là do Mộc Tam tiểu thư tự tay viết đi."
"Năm khúc lụa trắng, mười khúc vải bố màu nâu, mười đôi ủng, lò sưởi, bộ chăn đệm, mũ tre và áo mưa xơ dừa, vải dầu, bát đũa, chảo cát, thìa dài, dầu gạo, bột đánh răng, lược, khăn tắm, lá trà, tiêu, quế, số lượng cũng không nhỏ, rơm rạ lúa mạch… nàng ta cần cái này để làm gì?"
Tằng đại nhân nhàn nhạt liếc mắt một cái, "Chuẩn bị cho mùa đông."
"Nàng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư kín đáo, ánh mắt lâu dài." Lý phó đội nghe được tiếng gõ cửa, là thanh âm của đầu bếp, "Vào đi."
Đầu bếp cầm một cái nồi cát tiến vào, yên lặng đặt ở trên bàn, thần sắc có chút cổ quái.
Lý đội phó thò lại gần nhìn xem, màu vàng úa, thật khó coi. "Đây là cái gì?"
"Đại nhân gọi cơm chiên trứng." Đầu bếp đau răng.
Tằng đại nhân dụi dụi mắt, không dám tin.
Không thể nói không giống, mà phải nói là không có chút liên quan gì với nhau.
Lý đội phó thẳng thắn thốt ra, "Sao giống như cớt vậy?"
Tằng đại nhân: …
Hắn nên ăn hay là không ăn đây?
. . . . . . .
Tiếng gõ cửa vang lên, một người phụ nữ trung niên đi tới, bên cạnh còn có một quan sai.
Trong tay nàng cầm danh sách, chủ động giới thiệu thân phận của mình, là thê tử chưởng quỹ.
Việc mua hàng này sẽ do nàng đảm nhiệm.
"Lụa trắng chỉ có ba khúc, ủng cũng chỉ có bốn đôi, nhưng có giày ngàn lớp, không biết các người có muốn lấy không?"
Nhà bình thường đều mang giày ngàn lớp tự chế, chỉ có nam nhân có chút thân phận mới có thể mang ủng, hàng tồn trên trấn nhỏ cũng không nhiều lắm.
Mộc Vãn Tình vừa nghe liền hiểu, giày ngàn tầng này là do bà chủ tự làm, "Lấy, lấy năm đôi đi, nếu có vải lẻ cùng sợi tơ thì chuẩn bị thêm một ít cho chúng ta."
"Được."
Trong lòng Mộc Vãn Tình khẽ động, "Không biết ngươi còn dư y phục chưa mặc tới không? Nam nữ đều được, giá cả dễ thương lượng."
Bà chủ vỗ đùi một cái, cười nói, "Có có, nữ nhi ta sắp xuất giá, ta đã chuẩn bị mấy bộ quần áo mới, nếu ngài muốn, ta sẽ bán lại cho ngài trước."
Vừa buồn ngủ liền có người đưa gối tới, tổng cộng bốn bộ quần áo mới, có có mặc ngoài và nội y, Mộc Vãn Tình lấy hết.
"A, có chăn đệm mới không? Bán luôn cho ta đi." Sắp xuất giá hẳn sẽ chuẩn bị những thứ này.
Bà chủ thấy nàng trả tiền hào phóng, cũng rất vui vẻ thực hiện khoản làm ăn này, dù sao hôn kỳ còn hơn một tháng, vẫn dủ thời gian để chuẩn bị lại.
Cứ như vậy, Mộc Vãn Tình lấy được hai bộ giường nệm hoàn toàn mới, nàng sờ sờ đệm, bên trong chứa hạt lúa mạch mềm mại, rất dày.
Chăn mềm mại, cảm giác thoải mái.
Bà chủ bỗng nhiên vỗ đầu một cái, "Đúng rồi, có khách không trả được tiền rượu, liền lấy lông thỏ để thế chấp, các người có muốn mua không?"
"Lấy tới ta xem thử."
Là một chiếc áo khoác lông thỏ màu đen cho nam, rộng rãi lại khá mới, vẻ ngoài bình thường không có gì lạ, nhưng mặc vào rất ấm áp. Trong lòng Mộc Vãn Tinh không khỏi mừng thầm, trực tiếp mua.
Đây chính là thứ tốt để sống qua mùa đông, bình thường có thể khoác bên ngoài giữ ấm, buổi tối làm chăn đắp.
Đương nhiên, giá cả cũng không rẻ, cộng thêm những thứ trong danh sách, tổng cộng hết một trăm lượng.
Bà chủ rất hài lòng, người nhà nhị phòng có chút đau lòng, số bạc này đi quá nhanh.
Mộc Vãn Tình thì không thèm để ý, nếu không phải vì lo lắng không gian thùng xe la có chút quá nhỏ, nàng hận không thể mua nhiều thêm một chút.
Trong tay đầy đủ vật tư, trong lòng không hoảng sợ.
Toàn bộ quá trình, quan sai đều ở một bên quan sát.
Mua bốn bộ quần áo màu sắc có chút tươi sáng, một bộ màu vàng nghệ, một bộ màu hồng, một bộ đỏ tươi, một bộ màu xanh lam.
Hai bộ mát mẻ, hai bộ quần áo mùa đông dày dặn có chút lớn, chất liệu bình thường, vì là một hộ gia đình nhỏ nên điều kiện có hạn.
Tiền thị nhanh nhẹn sửa lại quần áo, để cho nữ nhi mặc.