Chương 5. -
Viện Bình Thuận, là sân của một nhà nhị phòng, một gian nhà chính hai gian nhà phụ, sương phòng đông tây, viện đặc biệt nhỏ, vị trí cũng rất hẻo lánh.
Mộc Vãn Tình đứng ở trong viện nhìn lướt qua một vòng, trong lòng hiểu rõ, tình cảnh nhị phòng này không được tốt.
Mộc lão thái gia đã qua đời năm năm trước, Mộc lão thái thái là lão thái quân trong phủ, địa vị cao nhất.
Mộc phủ tổng cộng có tam phòng, đích trưởng phòng Mộc Trọng Đức là chủ của Mộc gia, làm chức quan cao, cưới vợ Hứa thị, có hai con trai một con gái là con vợ cả, một trai một gái con vợ lẻ.
Nhị phòng Mộc Trọng Bình vốn là con của thiếp thất, không có chức quan, từ nhỏ đã dưỡng thành tính cách nhu nhược phục tùng, cưới một vợ Tiền thị, có hai con trai một con gái, tất cả đều là con của chính thất.
Đích tam phòng Mộc Trọng Văn được cha mẹ yêu thương, là tay chơi có tiếng trong thành, đặc biệt thích so sánh, cưới vợ Diêu thị, có hai đích nữ, hai thứ tử.
Nàng đã suy nghĩ kỹ, "Nhị ca, ngươi đã nhớ kỹ những lời mà ta vừa nói trên đường chưa?"
Mộc Tử Ngang gật đầu, "Nhớ kỹ. "
Mộc Vãn Tình nhẹ nhàng vỗ hắn một cái, "Chỉ có một nén hương, tách ra hành động, bắt đầu."
Theo lời nàng nói, Mộc Tử Ngang giống như mũi tên ra khỏi tên xông về sương phòng phía đông, hai Ô Y Vệ liếc nhau, một Ô Y Vệ lập tức đi theo.
Mà Mộc Vãn Tình vọt vào chính phòng, cũng chính là phòng ngủ của phụ mẫu.
Nàng dựa theo trí nhớ chạy đến trước một cái tủ, mở cánh cửa quen thuộc, lấy một cái hộp ra, bên trong là bình bình lọ lọ, trên mỗi một cái bình đều có nhãn mác.
Cái gì ngưu hoàng thanh tâm hoàn, thanh ôn giải độc hoàn, tiêu hạ hoàn, cầu hương chính khí hoàn, điều dạ dày tiêu trì hoàn vân vân, đều là mấy loại thuốc trong nhà thường chuẩn bị.
Nàng vội vàng nhìn lướt qua, không kịp nhìn kỹ, nhét toàn bộ vào trong hộp gấm, hộp gấm còn trống một phần ba.
Động tác của cô quá gấp, không cẩn thận làm đổ cái hộp bên cạnh, có mấy thứ rớt ra.
Nàng cầm lên xem, là hôn thư của ba huynh muội bọn họ.
Nàng vừa thoáng xẹt qua suy nghĩ, cuốn toàn bộ hôn thư vào hộp.
Còn có một chút thời gian, nàng chạy vội đến phòng bếp nhỏ, lục soát một trận.
"Đã đến lúc rồi." Ô Y Vệ bên cạnh lên tiếng.
Mộc Vãn Tình đem hộp gấm đầy ắp đóng lại, thở ra một hơi thật dài.
Mộc Tử Ngang từ sương phòng phía động chạy ra, trong ngực ôm một đống đồ đạc, "Muội muội, muội khỏe rồi. "
Hắn chỉ là một công cụ, muội muội nói như thế nào, hắn làm như thế đó.
Dù sao, hiện tại hắn tựa như đang mất trí.
Mộc Vãn Tình không nói hai lời liền đoạt lấy ngoại sam nam trong tay hắn, trước mặt quan sai, khoác từng món từng món lên trên người mình.
Nàng nhỏ tuổi nhất, vóc dáng còn chưa trưởng thành, quần áo của Mộc Tử Ngang mặc trên người nàng có chút rộng thùng thình.
Lại mang ủng nam vào chân, chỉ chốc lát sau, nàng phồng lên như một cái bánh bao mập .
Ô Y Vệ nhìn trợn mắt há hốc mồm, thở dài.
Chờ trở lại đại sảnh, mọi người đồng loạt nhìn qua, trong nháy mắt sợ ngây người.
"Tử Ngang, Tình Nhi, các ngươi" Mộc nhị gia nhìn hai đứa con bị biến dạng, cơ hồ không dám nhận,
"Chuyện này là sao?" Ngô Đông Minh lạnh lùng mở miệng, "Chỉ cho phép mang theo một thân quần áo."
Mộc Vãn Tình chẳng những không sợ, ngược lại đến gần vài bước, còn xoay một vòng, "Đại nhân, là một thân a, ta lạnh, mặc thêm mấy bộ cũng không phạm pháp đi."
Một, hai, ba, bốn, nàng liền mặc bốn kiện ngoại sam.
Ừm, Mộc Tử Ngang cũng mặc bốn bộ ngoại sam, quấn ra một thân mồ hôi.
Hắn chỉ làm theo lời muội muội phân phó, về phần nguyên nhân, hắn không biết a.
Ngữ khí của muội muội quá cường thế, hắn hoàn toàn không có sức chống cự.
Khóe miệng Ngô Đông Minh giật giật, tầm mắt khó nói nên lời dừng lại trên chân Mộc Vãn Tình, nàng hào phóng giơ chân phải lên lắc lắc, "Ta mang ủng nam cũng không phạm pháp đi."
Là đôi ủng của nhị ca, có chút lớn, nàng liền nhét thêm hai cái khăn tay.