Tần mặc bị bỏ rơi.
Tễ Tuyết không muốn lấy mạng, câu nói kia cũng chỉ để hắn trở về ma cung mà thôi. Làm xong chuyện, cánh tay Liễu Ngưng rũ xuống. Mặc kệ sư đệ phản ứng ra sao, theo hay không theo thì y cũng quay đầu bỏ đi.
Tần Mặc hoàn hồn dõi theo bóng lưng suy huynh dần khuất xa, nhất thời chẳng có dũng khí đuổi theo. Hắn ủ rũ ngồi xuống đất cầm nhánh cây đào bậy đào bạ một cách vô định. Nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng sẽ đào ra một cái hố ngay chỗ đó. Ma tôn trần tư suy nghĩ, tạm thời chưa rõ vì sao sư huynh đùng đùng nổi giận.
Rõ ràng là trước đó mọi chuyện đang tốt đẹp cơ mà.
Có lẽ vì thấy ký chủ quá xuống tinh thần, khuyên người rời đi xong nó cũng an ủi một câu.
[Thôi đừng buồn nữa, đi thôi!]
Hệ thống thở dài một hơi, khó hiểu thực sự. [Phải làm sao anh mới tin tôi? Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì tất cả mọi người đều không có tương lai.]
Ngay khi hệ thống nghĩ rằng Tần Mặc sẽ giả điếc thêm lần nữa để né tránh vấn đề thì hắn lại nghiêm túc đối thoại. Ngẫm lại, quả đúng là như thế.
Hệ thống tức hộc máu, hóa ra nó đang cầm kịch bản của phản diện.
Sau khi đoàn người rời khỏi thung lũng liền gặp ngay Tiết Nghiêu đang lo lắng đợi ở bên ngoài từ nãy đến giờ. Thằng nhóc cố kìm nước mắt ào về phía trước, "Tỷ ơi! Tỷ không sao chứ?’
Tiết Linh Sương lắc đầu gượng cười, "Không sao, chỉ là..."
Lý Lương Ngọc tiếp lời thay, hơi lo lắng, "Chúng ta gặp cựu Ma Tôn trong lời đồn, Thương Hành Khuyết."
Tiết Nghiêu há miệng kinh ngạc, nói một câu ngốc nghếch thật sự: “Vậy mà các đạo hữu còn sống hết hả?”
Lời quả là khó nghe nhưng thực ra là một loại may mắn khi bọn họ còn có thể đứng đây nói chuyện.
“Phải cảm tạ Chưởng Giáo Liễu.” Tiết Linh Sương thật lòng cảm thán.
Bằng không, chỉ dựa vào bọn họ còn chưa đủ tư cách để lão ta nhét kẽ răng, chết còn không biết vì sao mình chết.
“Chưởng Giáo Liễu cũng ở đây?” Tiết Nghiêu đương ở độ tuổi ăn chưa lo no chưa tới, vừa nghe tên Liễu Ngưng đã hớn hở vươn cổ nhìn khắp nơi cố gắng tìm kiếm bóng dáng của y.
Tiết Linh Sương đè em trai lại, nói thật, "Chính là đạo hữu Hồ Ngôn, ngài và một vị tiền bối khác cố tình dùng thuật che mặt để tránh bị chúng ta nhận diện.
Trên thực tế, chỉ cần bị mù cũng dễ liên tưởng đến Chưởng giáo Liễu, chẳng qua không ai dám nghĩ đến mà thôi.
Đang nói thì Liễu Ngưng từ dưới thung lũng đi lên.
Mọi người ngay lập tức bị thu hút ánh nhìn, vừa háo hức bước tới vừa lo lắng giữ một khoảng cách nhất định với y, rồi kính cẩn chào.
“Gặp qua Chưởng giáo.”
Liễu Ngưng lãnh đạm đáp lại, tâm tình không tốt.
Tất cả mọi người đều tưởng y hắn đang lo lắng về việc Thương Hành Khuyết chạy trốn.
Chuyện xảy ra gần đây ở Thượng Thanh Môn, ngoài việc thu nhận đệ tử mới thì chỉ còn lại chuyện việc Chưởng giáo tiếp đãi một người bạn tốt ở Chẩm Lưu Phong. Tiết Linh Sương cũng nghe chuyện này từ lâu, lại chứng kiên hai người như hình với bóng nên mạnh dạn đoán Hồ Sóc chính là tiền bối Mạc.
Khi đặt thân phận Mạc Cầu Tư lên người Tần Mặc y còn chưa biết thật giả thế nào, bây giờ xem ra đánh bậy đánh bạ lại đem thân phận hoàn trả chủ cũ.
Chẳng trách lúc ở Huyễn Thiên Tuyết Vực nhất định không chịu cho y biết diện mạo, thậm chí còn đeo mặt nạ để đề phòng một người mù.
Công nhận là hao tổn tâm trí để phòng bị kín kẽ,
Y hít một hơi thật sâu gạt sự phân tâm sang một bên, nghiêm nghị nói: "Ta có chuyện muốn phiền mọi người."
"Nguyện theo mệnh lệnh của ngài."
"Thương Hành Khuyết bị giam giữ trong bí cảnh nhiều năm, có thể đang tìm tới Linh hạch hòng phá huỷ nó, ở đây lâu an toàn. Các ngươi rời đi càng sớm càng tốt, trở về môn phái báo cho hai vị chủ phong và mọi người biết chân tướng." Liễu Ngưng nói đến đây thì dừng lại. “Thôi vậy… sư thúc và sư bá sẽ biết phải làm thế nào. Các ngươi cẩn thận một chút là được.”
Hắn lấy ra một lệnh bài mới đưa cho đệ tử trước đó đã lệnh bài cũ dưới đáy thung lũng. "Nếu có chuyện gì trước tiên hãy bảo vệ mình, đừng hấp tấp."
Cuối cùng, sợ bọn nhóc không nhớ nổi hỏi lại: "Đã nhớ hết chưa?"
Tất cả mọi người đều gật đầu, đồng thanh đáp lại: "Đệ tử nhớ rõ.”
Tiết Linh Sương nhíu mày, "Nếu người khác không tin thì sao?"
Lo lắng của nàng không phải là không có lý, các đệ tử trong bí cảnh đều đang cạnh tranh với nhau, ai biết được lời bọn họ nói có phải là thật hay không.
Tin hay không tin chẳng quan trọng, chủ yếu là để mọi người nhận thấy nguy cơ, tránh cho không có cơ hội chạy trốn.
Liễu Ngưng cũng rời đi ngay sau khi bọn nhóc giải tán. Y phải tìm Thương Hành Khuyết.
Liễu Ngưng biết chính xác Linh hạch duy trì bí cảnh nằm ở vị trí nào. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của y, Thương Hành Khuyết thật sự đi tới đó, trên đường đi u cũng cảm nhận được chấn động, hiển nhiên là lão đã ra tay.
Không biết bí cảnh do tổ tiên truyền lại có thể tồn tại được bao lâu.
Lão đã thoát khỏi cấm chế dưới đáy vực, thực lực khôi phục, ma khí quanh thân nồng đậm, hai mắt đỏ bừng, điên cuồng tấn công linh hạch cao gấp ba người bình thường.
Tạ Bằng Lan không thể một mình vây nhốt lão trăm năm, trong đó công lao lớn nhất chính là vật này.
Thương Hành Khuyết xứng danh có thù tất báo, không rõ Tạ Bằng Lan còn sống hay đã chết, nhưng tiêu diệt Linh hạch thì đơn giản hơn nhiều.
Ngay khi cựu Ma tôn đang tung hoành, một kiếm khí chém tới ngăn lại động tác lão.
Liễu Ngưng đáp xuống đất, tay nắm chuôi kiếm, thong thả đề nghị. “Thỉnh các hạ dừng tay.”
“Sao, ngươi lại muốn ngăn cản ta?” Thương Hành Khuyết quay đầu lại, đôi mắt huyết sắc vừa quyến rũ vừa đáng sợ.
Hắn nhìn chung quanh, đột nhiên cười cười, nhân tiện đổi tên cho Tần Mặc, "Ngươi đến một mình? Tiểu ma đầu kia đành lòng nổi ư?”
Liễu Ngưng siết chặt kiếm, không trả lời.
Thương Hành Khuyết sửng sốt, cười tủm tỉm: "Cãi nhau.”
Rất tốt, hai người hợp lại có chút phiền phức, hiện tại lão cũng không phải đỉnh cao.
Tất cả là lỗi của Tạ Bằng Lan.
“Oan có đầu nợ có chủ. Linh hạch là vật chết, có phá hủy cũng chẳng lợi lộc gì.” Liễu Ngưng làm lơ câu nói của lão.
Nghe y nói như vậy Thương Hành Khuyết hơi bất ngờ, bật cười thích thú.
Liễu Ngưng nghe lão cười một tràng, sau đó đột ngột dừng lại, ma khí xông thẳng đến.
Khí thế của Thương Hành Khuyết tăng mạnh, ma khí kết thành đao tấn công Liễu Ngưng tới tấp.
Hai người đánh nhau kịch liệt nhất thời khó phân thắng bại, nhưng dù sao y cũng kém hắn hắn nửa bậc. Mặc dù y đã quen nghe âm thanh và xác định vị trí, nghe hơi biết khí cũng dần chống đỡ hết nổi.
Y tránh được đao khí nhưng không tránh được một chưởng bất ngờ của Thương Hành Khuyết. Liễu Ngưng chống Tễ Tuyết nửa quỳ trên mặt đất,, sau đó phun ra một ngụm máu.
Mỹ nhân đổ máu khơi dậy biết bao cảm xúc…
Thương Hành Khuyết đột nhiên hưng phấn.
Liễu Ngưng gần như không còn sức nói nữa, lại tiếp tục im lặng nghe lão cười đầy man rợ.
Giữa lúc đó, Liễu Ngưng xuất ra một kiếm, xuýt chút nữa chém khuôn mặt tuấn mỹ của gã ra làm hai nửa. Chỉ bằng việc này, y cũng triệt để chọc giận Thương Hành Khuyết. Thân thể Tiên tôn bay ra ngoài, nửa đường rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Kệ lão phá hủy nơi này luôn đi, nợ của Tạ Bằng Lan, để ổng tự mình giải quyết.” Tần Mặc tủm tỉm cười.
Nghe được hắn châm chọc Tạ Bằng Lan, Thương Hành Khuyết rất là vui mừng.
Lão mặc kệ hai người, một mực tập trung phá hủy linh hạch.
Cũng chẳng thèm quan tâm đến lão ma đầu điên khùng, nhanh chóng rút lui mới là thượng sách. Hắn không chút do dự bế ngang y lên, còn rảnh rỗi an ủi: "Không cần lo cho đám nhãi con, động tĩnh lớn như vậy ai có chút đầu óc cũng biết đường chạy đi."
Đây là lần đầu tiên Liễu Ngưng tỉnh táo mà bị sư đệ ôm chặt như thế này, thật lâu sau mới tìm được giọng nói của chính mình.
Mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, Tần Mặc loạng choạng, giương mắt liếc nhìn Thương Hành Khuyết đang phát điên, hơi thấp thỏm.
Mặt đất nứt ra, bắn nhìn xuống, đại trận truyền tống dần dần hình thành, hiển nhiên nó đã được lên kế hoạch từ lâu.
Trận pháp bắt đầu khởi động, chẳng cần sư đệ giải thích y cũng thừa hiểu mọi chuyện.
Bọn họ hết cơ hội chạy trốn bây giờ.
Thương Hành Khuyết cũng không điên nữa, màu mắt đã trở lại bình thường, nhưng so với trước kia cũng không tốt hơn là mấy, "Bé ngoan, giúp ta đi tìm người được không?”