Bọn họ rời đi trước khi bí cảnh sụp đổ hoàn toàn. Tất nhiên không phải là tự nguyện. Đầu bên kia là một trang viên bỏ hoang nằm ở lưng chừng núi. Tần Mặc đứng lặng nhìn xung quanh, nhận xét: "Cáo già."
Lão đã chuẩn bị đường lui sớm như vậy.
Mọi người đều biết trận truyền tống phải đồng thời dựng ở cả hai nơi mới có thể hoạt động. Thương Hành Khuyết còn chưa đạt tới cảnh giới hợp thiên để có thể đoán trước tương lai, e rằng lão cũng biết mình đã làm quá nhiều điều ác nên mới dựng trước ở đây để phòng hờ bất cứ tình huống nào. Xem ra hơi tốn công tốn của nhưng tính đến thời điểm hiện tại thì rất đáng đồng tiền bát gạo.
Liễu Ngưng giật mạnh vạt áo.
Tần Mặc thấy sư huynh không có gì đáng lo mới thả tay ra, đổi ôm thành đỡ.
Thương Hành Khuyết lộ ra vẻ hoài niệm giống như chưa từng nghe thấy câu cáo già, liếc bọn họ một cái và cười: "Theo ta.”
Phần thoát không được, phần cũng muốn xem lão định giở trò gì, Tần Mặc chần chờ một chút rồi dắt tay sư huynh.
Nơi này mấy trăm năm không người ghé qua vẫn gọn vẫn gọn gàng ngăn nắp. Thương Hành Khuyết rẽ năm lần bảy lượt mới tới đình viện, đặt người ngồi xuống. Lão đang có tâm trạng rất tốt, ngay cả ánh mắt đối với Tần Mặc cũng tràn ngập… trìu mến.
Có lẽ đây là niềm vui khi giành lại được tự do. Tần Mặc ngây người suy nghĩ.
“Nhóc con, mẹ của cưng đâu?” Thương Hành Khuyết cúi đầu búng ngón tay, “Nàng nhất định phải biết Tạ Bằng Lan ở nơi nào.”
Giữa lúc đó, Tần Mặc đang đỡ Liễu Ngưng ngồi xuống, cả hai cùng ngớ người, một bên không nhớ rõ, một bên…
Biểu cảm của y hơi bất thường.
Thương Hành Khuyết chậm rãi đón nhận tin tức.
Không thể nói là lão đau buồn hay kinh ngạc, chỉ là một chút man mác khi ‘người hờ’ khuất bóng. So với chuyện này, điều khiến Tần Mặc càng kỳ lạ hơn là trong trí nhớ hạn hẹp của hắn không có bất cứ thứ gì liên quan đến mẹ. Cho dù đứa trẻ này mồ côi mẹ từ sớm, thì những người xung quanh cũng không nên giấu kín như bưng, nghĩ sao cũng thấy kỳ quái.
Lần này đến lượt Thương Hành Khuyết bất ngờ, sau đó bật cười. Xem ra lão ta có thù sâu với Tạ Bằng Lan, còn có vẻ như là tranh giành tình cảm. Tần Mặc suy tư một chút sau đó rùng mình.
Sau khi nói tên mẹ của Tần Mặc, Thương Hành Khuyết không biết nghĩ đến điều gì mà bắt đầu vặn vẹo nét mặt vốn chỉ mới lấy lại vài phần giống như một người bình thường.
“Hay lắm Tạ Bằng Lan, quả nhiên ngươi không chết.”
Không hiểu vì sao lão xác nhận sự việc gần như ngay lập tức, sau đó nở ra nụ cười méo mó nói với hắn: "Chắc là các ngươi cũng có nhiều vấn đề muốn hỏi gã, đừng lo, khi tìm được người, ta sẽ đợi các ngươi hỏi xong mới động thủ."
Đây cũng là lời cảnh báo hai người không nên vội vàng rời đi.
Thương Hành Khuyết vừa nói xong đã biến mất, đình viện lúc này chỉ còn lại hai huynh đệ. Tần Mặc không khách sáo, tìm phòng nghỉ ngơi để kiểm tra thương thế cho Liễu Ngưng. Hắn lấy ra một đống đan dược không biết từ đâu mà có chọn dùng một it.
Bí cảnh bị hủy diệt, Thương Hành Khuyết tái xuất đều là sự kiện trọng đại. Chuyện trước là việc riêng của Thượng Thanh Môn, Liễu Ngưng còn có thể xử lý được. Chuyện sau có liên quan đến toàn bộ trăm nhà tiên môn, mà tất cả mọi người đều tin rằng lão yêu quái đã chết trên tay Tạ Bằng Lan, sự thật ngược lại hoàn toàn, hai lão ấy đều còn sống. Tần Mặc đã có thể đoán được những người đó sẽ nói gì.
Ma Tôn cảm thấy đau lòng. Liễu Ngưng hiểu hắn như thế, thì hắn cũng biết tính tình của sư huynh không thích hợp với vị trí chưởng giáo. Gánh cái danh này như có thêm một ngọn núi đè nặng trên vai, làm gì cũng phải đặt lợi ích tông môn lên hàng đầu. Liễu Ngưng không có chí khí tranh đoạt thiên hạ. Theo ý Ma tôn, sư huynh nên ở yên trong Chẩm Lưu Phong nhổ cỏ trồng hoa, lúc rảnh rỗi nên đi du sơn ngoạn thủy, tiện tay thì hành hiệp trượng nghĩa, được vậy thì không còn gì bằng.
Bây giờ thì sao …
Thiên sơn vạn thủy ngay trước mặt nhưng đâu thể phản chiếu non sông vào đáy mắt.
Nhìn đôi mắt đã mất đi thần thái, Tần Mặc không thể nào kìm lòng nổi giơ tay lên vuốt ve gương mặt tái nhợt của y. Liễu Ngưng khẽ rụt lại, cuối cùng không có né tránh, chỉ nắm vạt áo từng chút, từng chút một cho đến khi thành một nhúm nhàu nhĩ.
Lòng bàn tay Tần Mặc hơi nóng, nhưng hắn không thể phân biệt được da mặt của sư huynh phát nhiệt hay là do chính mình. Hắn lao ra khỏi cửa như trốn tránh, tự mình nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay cười ngây ngô.
Có bản lĩnh cười như thằng ngốc mà không có bản lĩnh tỏ tình?
Hệ thống có gan chọc ngoáy nhưng không có gan nói ra thành lời, chỉ thầm nghĩ mà thôi. Nó đương nhiên không dám nói, sợ nhỡ đâu ký chủ ngốc vỡ ra chân lý tỏ tình thật thì sao? Được không bù nổi mất, tính ra lỗ nhất vẫn là nó. Tuy nhiên, nếu mọi thứ không trở lại đúng quỹ đạo thì e rằng cách ngày đó cũng không xa. Nó phiền muộn quá chừng.
Tần Mặc nhanh chóng đi vào phòng kế bên và tìm thấy một bức chân dung của một người phụ nữ. Nàng ta khoác bộ trường bào vàng rực rỡ, trên tay cầm một thanh kiếm, đôi mắt đang nhìn về nơi nào đó, khóe miệng cười mỉm. Nếu nhìn kỹ thì Tần Mặc có phần giống với nàng ấy, chẳng qua khung xương của nam giới sắc hơn nên khó lòng nhận ra một chút ấy.
Đây chắc là mẹ, hắn thầm nghĩ như thế.
Khuya nay, Tần Mặc rơi vào cơn mơ khác, chuyện vẫn liên quan đến Liễu Ngưng. Trong mơ, hắn vẫn là một đầu củ cải nhỏ năm, sáu tuổi cao đến thắt lưng sư huynh. Hắn đang lên cơn sốt, cơ thể nóng hổi, một cục nhỏ co ro trong góc giường run rẩy không ngừng. Chẳng biết sau bao lâu, củ cải nhỏ đành cắn răng bước xuống giường, men theo vách tường khó nhọc lần mò sang phòng Liễu Ngưng.
Chẳng ai ngờ rằng, hắn ra nông nỗi như vậy là do Tạ Bằng Lan ban tặng, nhân danh dạy học ném một đứa trẻ năm, sáu tuổi xuống hồ nước lạnh cả ngày.
Đúng là đồ khùng!
[Phát hiện vị trí Liễu Ngưng: Tàng Thư Các.]
Đầu óc Tần Mặc muốn rơi vào hôn mê, nghe thấy âm thanh này tự nhiên khựng lại. Song đã đến cửa rồi, bây giờ đi về là một cực hình, hắn đẩy cửa vào ngang nhiên chiếm lấy giường của sư huynh.
Liễu Ngưng tạm thời bị Tạ Bằng Lan gọi đến Tàng Thư Các để hỗ trợ. Sư bá Nham và sư Thúc Hoài Tố đánh nhau bên trong làm lật tung mấy tủ sách. Tạ Bằng Lan lười quan tâm nên đã sai y thu thập tàn cuộc. Không ngờ đến lúc đi về lại thấy một cục nhỏ nằm ở trên giường.
Tần Mặc mơ màng mở mắt.
Hắn có chút tham lam dịu dàng như vậy, ỷ mình còn nhỏ nên ôm eo người trước mặt, nguyên đêm không chịu buông tay.
Trong mơ, dường như Ma tôn luôn phải chịu những cực hình, may mà y vẫn luôn dịu dàng như vậy. Như ngọn lửa giữa trời tuyết lạnh lẽo, như nước mát trong sa mạc Sa Châu, như đường sống trong tuyệt cảnh, bắt lấy, không muốn buông tay.
Hôm sau tỉnh lại, mọi thứ trong mộng có chút mờ mịt, tuy nhiên, động tác cúi đầu và nụ cười rất đỗi dịu dàng của sư huynh vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.
Tần Mặc đã kể cho y nghe về điều đó, trong vô thức, hắn coi như lần đầu tiên gặp gỡ.
Liễu Ngưng bật cười, coi như sư đệ lúc đó còn quá nhỏ nên không nhớ rõ là chuyện bình thường. Y vừa nói vừa giơ tay ước lượng, so ra dài hơn nửa cánh tay một chút.
“Huynh nhìn thấy đệ lúc mới chào đời.”
Liễu Ngưng lắc đầu giải thích: "Mẹ đệ tên là Tần Yên Nhiễm, cũng là người ở Thượng Thanh Môn. Luận bối phận, huynh nên gọi bà sư bá. Nhưng mà huynh chỉ là tình cờ gặp được Tần sư bá.”
Y gặp Tần Yên Nhiễm tại Dĩnh Châu.
Hôm đó trời mưa rất to, một người phụ nữ mang thai đến ngôi miếu đổ nát nơi y thường sống. Bà ấy bị thương và dường như không thể chịu đựng được nữa. Liễu Ngưng thấy bà có một thân một mình rất đáng thương nên giúp một chút. Nửa đêm sấm sét nổ vang, thai phụ bắt đầu chuyển dạ.
Khi đó, Liễu Ngưng chỉ là một cậu thiếu niên chưa biết gì, có tâm muốn giúp nhưng không biết phải làm sao. Quá trình sinh nở kéo dài cả đêm. Cuối cùng, Tần Yên Nhiễm quá yếu, cố đưa cho y một con dao nhờ cắt dây rốn. Bà không cam lòng nhìn đứa trẻ nhăn nhó rồi bỏ đi mà không nói một lời.
Nghe xong câu chuyện, hắn không nói nên lời trong giây lát, rồi chợt nghĩ đến "nhiệm vụ" mà hệ thống đã giao hai lần trước đó, địa điểm dường như là ở Dĩnh Châu.