Sau Khi Mẹ Kế Cá Muối Bị Đọc Tâm

Chương 10: Hậu trạch việc ngấm ngầm xấu xa

Chương 10: Hậu trạch việc ngấm ngầm xấu xa
Thẩm Lan Đường dạo gần đây lại trở về trạng thái như cũ, cả ngày chỉ ăn với uống, đóng cửa rồi lại đến qua ngày, thỉnh thoảng mới ra ngoài "Đi làm" cho có lệ.
Một ngày nọ, Thẩm Lan Đường từ bên ngoài trở về, nghe người hầu bẩm báo Tạ Hoằng Văn đang ở thư phòng theo tiên sinh đọc sách.
Đại tẩu Tiền thị có hai đứa nhỏ, con trai lớn Tạ Cần Ngạn năm nay sáu tuổi, con gái Tạ Linh Gia mới hai tuổi rưỡi. Tạ Cần Ngạn từ năm ngoái đã bắt đầu trọ học, còn Tạ Hoằng Văn chưa đến ba tuổi, chưa tới tuổi vỡ lòng, nhưng thường ngày rảnh rỗi cũng hay đến nghe giảng cho vui, tóm lại, học hành không bao giờ là thừa.
Tạ Cần Ngạn kia oa nhi thừa kế Tạ gia huyết thống tốt đẹp, lớn lên rất là đoan chính, còn nhỏ tuổi mà đã ra dáng ông cụ non, rất có "Tiểu bá tổng" hương vị. Còn Tạ Hoằng Văn thì lại là tiểu hài nhi giả làm lão đầu, cũng rất thú vị. Thẩm Lan Đường mỗi lần thấy hai người, trong lòng đều cảm thấy được chữa lành. Nghĩ đã lâu không tiến hành "nhân loại ấu tể chữa bệnh pháp", Thẩm Lan Đường quyết định qua đó nhìn một chút.
Thư phòng do Tạ gia ông cố thành lập, người đầu tiên "nhận ơn huệ" chính là Tạ gia lão tổ tông hiện giờ, cũng chính là tổ phụ của Tạ Cẩn. Có lẽ vì lịch sử lâu đời, bố trí thư phòng lộ ra rất giản dị, lại ngược lại làm nổi bật lên cái vẻ "nghèo khó" của người đọc sách, mấy vị tiên sinh từng xuất nhập thư phòng đều đã từng tán dương điều này.
Ánh mặt trời hai bên cửa sổ chiếu vào bàn ghế và mặt đất, hệt như ruộng đồng mùa gặt, vàng rực rỡ một màu bông lúa. Thẩm Lan Đường đứng bên ngoài hành lang, nhìn Tạ Hoằng Văn thân hình bé nhỏ cố gắng đứng thẳng tắp, còn nãi hồ hồ giọng nói ra vẻ thâm trầm, từng chữ từng chữ đọc thuộc lòng:
"Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang."
"...Đẩy vị nhường quốc, có Ngu Đào Đường."
Vị tiên sinh đang dạy hài lòng gật gật đầu: "Hảo."
"Buổi học hôm nay đến đây là kết thúc, ngày mai ta sẽ kiểm tra lại thành quả của các con."
Hai đứa trẻ đồng loạt giơ tay lên làm một cái kính sư lễ thật chuẩn mực.
Tiểu hài tử học làm dáng người lớn, nhìn xem rất thú vị.
Thẩm Lan Đường chờ tiên sinh đi ra thư phòng mới cất bước đi vào.
"Ba ba ba——" Nàng vừa vỗ tay vừa nói:
"Hoằng Văn thật là lợi hại, dáng vẻ học hành vừa rồi của con a mẫu đều thấy được hết."
"A mẫu!"
Trên mặt Tạ Hoằng Văn lộ ra vẻ đắc ý, lại miễn cưỡng khắc chế bộ dáng. Thẩm Lan Đường nhìn dáng vẻ tiểu đại nhân của hắn, khóe môi hơi vểnh lên.
"A mẫu đến thăm con sao?"
"Đương nhiên rồi, a mẫu vừa mới thấy được, Hoằng Văn biểu hiện rất tốt, a mẫu cùng con có vinh yên. Đúng rồi, Hoằng Văn biết 'cùng có vinh yên' là có ý gì không?"
"Biết ạ!" Tạ Hoằng Văn lớn tiếng nói: "Chính là khi Hoằng Văn cao hứng, a mẫu cũng cảm thấy rất cao hứng!"
"Đúng!"
Tuy rằng còn hơi lệch lạc một chút, nhưng không sao cả!
"Thẩm thẩm." Tạ Cần Ngạn hướng Thẩm Lan Đường cung kính hành lễ.
Tạ Cần Ngạn sáu tuổi, trên mặt đã phảng phất nét đẹp của một tiểu nam hài, có thể thấy được tương lai sẽ là một đại soái ca. Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, Thẩm Lan Đường thấy hắn tâm tình cũng rất vui vẻ, ôn tồn hỏi:
"Cần Ngạn, hôm nay học hành thế nào?"
"Cần Ngạn hôm nay học tập cần cù, chỉ là học vấn còn thấp, vẫn còn nhiều chỗ chưa hiểu."
Thẩm Lan Đường ôn nhu nói: "Cần Ngạn còn nhỏ tuổi, con đường học vấn còn dài, chính vì không hiểu nhiều nên mới phải thỉnh tiên sinh dốc lòng dạy dỗ. Học cổ ngữ không nên đốt cháy giai đoạn, dục tốc bất đạt, vạn lần không thể nóng lòng cầu thành, sẽ hỏng mất bản tâm học tập."
"Cần Ngạn ghi nhớ lời thẩm thẩm dạy bảo."
Thẩm Lan Đường cùng hắn nói chuyện vẻ nho nhã một phen, cảm giác trình độ văn hóa của mình cũng được nâng cao theo, trong lòng thỏa mãn dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài.
Mấy người vừa ra khỏi thư phòng, Phùng ma ma đã dẫn theo một đứa nha hoàn lại đây. Vì thư phòng là nơi trọng địa, chỉ có người Tạ gia mới được đến gần, những người khác, bao gồm cả người hầu hạ, đều phải chờ ở ngoài sân thư phòng, đợi đến khi tan học mới được vào.
Phùng ma ma nhìn thấy Thẩm Lan Đường, trên mặt thoáng lộ ra một tia giật mình, rất nhanh bước nhỏ tiến lên khom người nói:
"Phu nhân, lão tổ tông dặn dò rằng đêm nay muốn cùng tiểu thiếu gia dùng bữa, lão nô xin phép được đưa tiểu thiếu gia qua đó."
Bà ta đã viện đến lão tổ tông, Thẩm Lan Đường tự nhiên không thể nói gì. Nàng vừa định mở miệng, Phùng ma ma đã ôm Tạ Hoằng Văn bước nhanh rời đi.
Thẩm Lan Đường: "..."
Thẩm Lan Đường thu tay về, trên mặt lộ vẻ suy tư.
Thái độ của Phùng ma ma từ lúc nàng vừa bước chân vào cửa đã mang ý đối địch. Thẩm Lan Đường không phải không thể lý giải, từ góc độ của ma ma mà nói, nàng là người đã cướp đi vị trí vốn thuộc về chủ tử của bà, lại còn sợ nàng cướp luôn cả đứa trẻ, tước đoạt nốt chứng minh duy nhất mà chủ tử của bà để lại trên đời.
Bà ta hằng ngày cảnh giác, đề phòng Thẩm Lan Đường cũng là điều dễ hiểu. Thẩm Lan Đường lười so đo với bà ta, vốn dĩ nàng cũng không có ý định nuôi đứa trẻ này——nàng chỉ thích thỉnh thoảng trêu đùa cho vui, chứ không thích trải qua cái khổ sở của việc dưỡng dục đám nhóc tì tinh nghịch.
Nói một cách đơn giản, chính là chỉ hưởng thụ niềm vui, không gánh vác trách nhiệm.
——Nàng làm công cụ người hiền mẫu của nàng, bà ta làm quản sự phía sau màn của bà ta, không can thiệp vào chuyện của nhau, chỉ là, vị quản sự phía sau màn này gần đây dường như càng ngày càng khác thường...
Lại qua hai ngày, Thẩm Lan Đường làm mấy món ăn ngon. Ở cái thời cổ đại này lại không có vòng bạn bè, nàng không thể khoe khoang được, đành phải mời bằng hữu đến nếm thử.
Tạ Anh là người được mời đầu tiên, tiểu cô nương này vẫn chưa vượt qua được thất bại của lần đầu xuân ý nảy mầm. Ngoài Tạ Anh ra, nàng còn chuẩn bị một phần cho ba đứa trẻ, với danh nghĩa là yêu thích trẻ con. Về phần công công bà bà, nàng trước giờ không gửi tặng mấy món điểm tâm tự làm này cho họ.
Người ta phải hiểu một đạo lý, một khi đã bắt đầu lấy lòng ai đó thì sẽ phải tiếp tục làm vậy mãi, Thẩm Lan Đường tự nhận mình không kiên trì được, cho nên từ đầu đã chặt đứt con đường phát triển này.
Sau khi đưa xong đồ ăn cho hai đứa con của Đại tẩu, Thẩm Lan Đường ung dung nhấm nháp điểm tâm trong sân nhà mình, thuận tiện chờ đợi một người nào đó xuất hiện.
Buổi chiều, cánh cửa nhà bên cạnh từ bên trong được mở ra, hai nha hoàn vây quanh Tạ Hoằng Văn đi ra.
Tạ Hoằng Văn vừa ngủ trưa dậy, người còn đang chóng mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng hằn lên vết ngủ trưa, trông thật đáng yêu. Thẩm Lan Đường cong cong khóe mắt, tâm tình rất tốt, chờ đám người đến gần liền làm ra vẻ ôn tồn nói:
"A mẫu làm điểm tâm, Hoằng Văn đến nếm thử xem nhé."
Tạ Hoằng Văn theo bản năng bước chân về phía nàng, nhưng một giây sau, dường như hắn đột nhiên tỉnh táo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng nghiêm nghị hẳn lên, cứng nhắc nói:
"Cám ơn a mẫu, con ăn cơm trưa no rồi, không tiện ăn thêm điểm tâm, con về phòng nghỉ ngơi đây ạ."
Dứt lời, hắn lập tức quay đầu trở về phòng.
Thẩm Lan Đường: "..."
Không phải, con không phải vừa mới nghỉ ngơi xong sao?
Lan Tâm bưng một chén đá lạnh đi đến, đặt xuống rồi định đứng dậy, Thẩm Lan Đường nắm lấy tay áo nàng.
Lan Tâm: "?"
Thẩm Lan Đường run rẩy môi nói: "Ta, ta bị ghét bỏ rồi!"
"..."
"Không, không thể nào, nhất định là món điểm tâm kia không ngon, đúng, nhất định là như vậy."
Thẩm Lan Đường lẩm bẩm, rất nhanh liền thuyết phục được bản thân, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Lan Tâm: "..."
Cảm giác bị một đứa trẻ ghét bỏ thật là đau lòng, may mắn Thẩm Lan Đường có khả năng tự điều chỉnh cao, rất nhanh đã khôi phục lại—nếu là người khác, có khi đã trầm cảm mất ba ngày.
Đến tối, Tạ phu nhân phái người mang vải đến.
Vải là thứ ai cũng biết, tất cả những người sống trong không gian lịch sử Hoa Hạ đều biết điển cố "Không người biết là vải đến", còn câu thơ nổi tiếng của Tô Thức "Ngày đạm vải 300 viên" cũng là câu thơ nổi danh.
Ở Tĩnh triều, vải cũng là một thứ quý giá, ngay cả Tạ gia cũng chỉ được lĩnh hai rổ, đến tay Thẩm Lan Đường chỉ còn một cái mâm đựng trái cây lớn.
Thẩm Lan Đường cảm ơn người đến, xoay người nói với Lan Tâm: "Chia vải làm hai phần, một phần mang sang cho tiểu thiếu gia."
"Dạ."
Lan Tâm nhận lệnh, rất nhanh mang một đĩa vải nhỏ sang nhà bên cạnh. Đây chỉ là một chuyện nhỏ, Thẩm Lan Đường cũng không để trong lòng, cho đến chiều ngày hôm sau, nàng định hái nho vào giờ Tý mới phát hiện, cái mâm đựng trái cây yêu thích của nàng đã biến mất.
Cái mâm đựng trái cây này có hai tầng, tầng trên cùng có khe hở để hoa quả tỏa hương, giống như cái khay đựng hoa quả hiện đại vậy, là vật yêu thích của Thẩm Lan Đường. Đau lòng vì mất đồ yêu thích, Thẩm Lan Đường ngồi trên giường đau khổ nhớ lại một hồi lâu, cuối cùng bừng tỉnh ngộ ra:
Hôm qua đã bảo Lan Tâm lấy cái mâm đó để đựng vải.
Trong nhà đương nhiên không chỉ có một cái mâm đựng trái cây, chỉ là Thẩm Lan Đường đã quen với việc áo đến thì đưa tay, cơm đến há miệng, làm một kiều kiều phu nhân, đến cả công nghệ chế tác mâm đựng trái cây nàng cũng không biết, càng không biết trong nhà để mâm đựng trái cây ở đâu, vì thế, nàng tình nguyện đi thêm vài bước đến nhà bên cạnh lấy cái mâm về.
Vào buổi chiều, Lan Tâm và Bảo Châu bị nàng phái đi làm việc. Những hạ nhân khác trong nhà không được phép tùy tiện vào phòng ngủ của nàng. Thẩm Lan Đường khoác trên người một chiếc áo thẳng lĩnh dài tới gối, váy trăm nếp xòe rộng trên mặt đất, nàng nhón mũi chân, chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ đi đến phòng khách.
Phòng ngủ của Tạ Hoằng Văn ở ngay bên phải chính sảnh, có một cánh cửa nhìn ra sân. Từ chính sảnh cũng có một cửa nhỏ thông trực tiếp sang phòng hắn. Thẩm Lan Đường đi xuyên qua phòng khách nóng bức để đến phòng Tạ Hoằng Văn. Bên ngoài cùng là phòng khách nhỏ mà hắn dùng để ăn uống và vui chơi, bên trong mới là phòng ngủ của hắn, ngăn cách bởi mấy bức bình phong.
Vẫn còn giờ ngủ trưa, hai nha hoàn hầu hạ tiểu thiếu gia hằng ngày đều không có mặt trong phòng. Thẩm Lan Đường lo lắng quấy rầy giấc ngủ của Tạ Hoằng Văn, cố ý bước chân chậm lại, chỉ là ngay sau đó nàng cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều, Tạ Hoằng Văn vẫn chưa ngủ, bởi vì nàng nghe thấy tiếng người từ trong phòng vọng ra.
"Ma ma, a mẫu có thật sự không thích con không?"
"Ta đã nói với thiếu gia rất nhiều lần rồi. Thẩm phu nhân không phải mẹ đẻ của thiếu gia, sau này nàng còn có thể có con ruột của mình, đến lúc đó nàng vì con của mình nhất định sẽ tranh giành với thiếu gia. Thiếu gia là địch nhân của nàng, vậy thì làm sao nàng có thể thích thiếu gia được?"
"Nhưng mà a mẫu bây giờ đối với con rất tốt, nàng còn nói thích Hoằng Văn." Nghe giọng nói đầy ủy khuất của hắn, có thể hình dung được vẻ mặt rưng rưng nước mắt của hắn lúc này.
Giọng của Phùng ma ma nghiêm khắc, pha chút bất mãn quát lớn: "Nàng làm như vậy chẳng qua là để lấy lòng lão gia, phu nhân và cả tiểu thiếu gia ngài mà thôi. Tiểu thiếu gia nếu thật sự tin nàng, đến lúc đó sợ là sẽ bị nàng đánh cho trở tay không kịp."
"Hãy tin ma ma, ma ma sẽ không lừa gạt con."
Những âm thanh còn lại chỉ là tiếng ma sát khe khẽ, không thể nghe rõ được.
Thần sắc Thẩm Lan Đường lạnh lùng, xoay người trở về theo đường cũ.
Khi đêm đến, Lan Tâm và Bảo Châu trở về. Vừa bước vào cửa đã thấy Thẩm Lan Đường đang tựa người trên giường La Hán, tay cầm một mảnh vải đang may vá. Bảo Châu hoảng sợ, vội vàng tiến lên:
"Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy? ! !"
Đã xảy ra chuyện gì mà khiến người phải động đến việc nữ công thế này? !
Thẩm Lan Đường giọng nói thanh u: "Nhàn rỗi không có việc gì nên thêu một chiếc khăn tay."
Bảo Châu mắt nhanh mồm miệng: "Nhưng mà tiểu thư thêu không được đẹp."
"..." Ngươi có biết nói chuyện không vậy?
"Vậy thì ngươi thêu cho ta!" Thẩm Lan Đường đưa tay ra, ném mảnh vải cho nàng.
Sắc mặt Bảo Châu khó xử: "Tiểu thư, người quên rồi sao, ta và Lan Tâm đều không học nữ công mà."
Lan Tâm và Bảo Châu làm phụ tá đắc lực cho nàng, Thẩm Lan Đường thường ngày dạy họ đều là những thủ đoạn kinh doanh, không thì cũng chỉ là mấy việc bếp núc linh tinh. Dù sao ăn cơm còn có nguy cơ bị hạ độc, đi thảo luận học nấu ăn còn liên quan đến tính mạng của nàng, việc may vá tính là gì, sợ quần áo làm ra quá thô làm xước da nàng chắc?
Lan Tâm đẩy Bảo Châu ra, ân cần bưng lên một chén nước: "Tiểu thư có chuyện gì phiền lòng sao?"
Thẩm Lan Đường buông kim chỉ, tiếp nhận cái ly: "Có thì cũng có, bất quá ta làm nữ công chỉ là nhớ đến việc phải may đồ mùa thu thôi."
Lan Tâm trấn định tự nhiên, không để ý đến nửa câu sau của nàng, tiếp tục hỏi: "Tiểu thư đang phiền lòng chuyện gì?"
"Phùng ma ma nói xấu ta."
Thẩm Lan Đường chớp mắt, ủy khuất nói: "Phùng ma ma nói ta là người xấu, là một mụ kế giả nhân giả nghĩa lừa gạt trẻ con."
Bảo Châu và Lan Tâm tính cách khác nhau, nhưng đều rất thông minh, hai người nhanh chóng hiểu ý nhau.
Bảo Châu thần sắc lạnh lùng, hỏi: "Vậy tiểu thư định làm thế nào?"
"Phải làm thế nào ư?"
Thẩm Lan Đường làm ra vẻ suy tư, một lát sau, đáy mắt nàng lấp lánh tia sáng kỳ dị:
"Ta không thể để người ta nói xấu mình không công được. Nếu người ta đã cảm thấy ta là một người xấu, vậy thì ta sẽ làm một người xấu cho họ xem."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất