Chương 25: Tân Nguy cơ Đã Đến
Tuy rằng cổ đại cho người ta một loại cảm giác rất xưa cũ, nhưng chân chính hảo mã như trước thiên kim khó được, mà phần lớn được nuôi ở trong quân cùng các gia đình quyền quý, Thẩm gia chỉ là một tiểu quan Lục phẩm bình thường, hằng ngày cũng khó mà tiếp xúc đến loại ngựa tốt.
Con ngựa trước mắt này, nhan trị, dáng người, khí tràng, quả thực là quý tộc trong loài ngựa!
"Là." Trương Từ gật đầu nói: "Lão gia nói là tặng cho thiếu phu nhân, chỉ cần thiếu phu nhân nguyện ý tiếp thu."
"Nguyện ý, nguyện ý, ta nguyện ý!"
Thẩm Lan Đường liên tục gật đầu, đây là con tuấn mã trong mộng, có gì mà không nguyện ý!
"Như thế, con ngựa này liền thuộc về thiếu phu nhân tất cả, thiếu phu nhân có thể đặt tên cho nó và tự mình chăm sóc nó."
Thẩm Lan Đường thầm nghĩ cái tên này nên tốn thời gian suy nghĩ, tưởng tượng ra một cái tên vừa ngầu vừa thể hiện được cá tính.
Nàng trấn định lại, nói: "Thay ta tạ ơn phụ thân, con ngựa này ta nhận, hiện tại ta có thể chạm vào nó không?"
"Đương nhiên có thể."
Trương Từ lại gọi đến một người, nói: "Từ nay về sau, hắn chính là người đánh xe chuyên trách của thiếu phu nhân, phụ trách chăm sóc con ngựa này, còn có dạy thiếu phu nhân cưỡi ngựa."
"Tiểu nhân Vương Lục, bái kiến thiếu phu nhân."
"Miễn lễ."
Có người đánh xe chuyên nghiệp ở đây, Thẩm Lan Đường cũng yên tâm rất nhiều, nàng bước lên trước, một bàn tay nhẹ nhàng xoa cổ nó, quả nhiên như nàng nghĩ, lông đen mượt như tơ lụa.
Hắc mã giơ cổ hí một tiếng, cọ cọ vào lòng bàn tay nàng.
Thẩm Lan Đường vui vẻ nói: "Chúng ta quả nhiên hữu duyên!"
Nhất kiến chung tình là thật sự, các nàng là song hướng lao tới!
Trương Từ thấy nàng thích thú thì cũng yên lòng, việc này là Tạ Hằng giao cho hắn xử lý, hắn đã nghe ngóng từ cha mẹ Thẩm gia mới biết thiếu phu nhân khi còn bé rất muốn một con ngựa non. Chỉ là người yêu thích hay thay đổi, khi còn bé thích không có nghĩa là lớn lên vẫn thích, bây giờ nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, tự nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Tặng lễ mà, tóm lại phải là thứ người ta thích mới tốt.
Đưa nàng qua đây chỉ là phòng ngừa nàng không muốn, hiện giờ vừa thấy nàng yêu thích thì tự nhiên mang về phủ, dù sao trong phủ vốn cũng có chỗ nuôi ngựa.
Thẩm Lan Đường trên đường đã cùng nó làm quen được một hồi, cảm xúc kích động trong lòng cũng dịu đi, bởi vậy sau khi về đến nhà, phản ứng lớn nhất thuộc về Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn khiếp sợ nhìn con hắc mã được người đánh xe dắt, khi nghe nói đây là của mẫu thân mình, thì đôi chân ngắn ngủn lon ton chạy lên trước.
"Hoằng Văn cũng muốn!"
"Hoằng Văn cũng muốn!"
Hoằng Văn ghen tị đến đỏ cả mắt, Hoằng Văn cũng muốn!
Thẩm Lan Đường cố nén tâm tình muốn khoe khoang, sờ sờ đầu hắn.
"Được thôi, Hoằng Văn còn quá nhỏ, phải đợi đến khi con năm tuổi mẫu thân mới cho con, trước đó Hoằng Văn phải mỗi ngày ăn cơm thật ngon, khỏe mạnh lớn lên, mới có thể có con ngựa non của riêng mình."
"Ân, Hoằng Văn sẽ hảo hảo ăn cơm, mau mau lớn lên!"
"Ngoan ~"
Từ đó về sau, hai mẹ con trẻ tuổi này, mẫu thân thì trở về phòng lật xem điển tịch đặt tên cho con ngựa yêu, còn nhi tử thì nhìn con ngựa trong viện, ôm mặt tưởng tượng về tương lai.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, ngày lại khôi phục bình tĩnh, còn Thẩm Lan Đường, sau khi trở lại cuộc sống bình thường, liền quyết định tiếp tục sự nghiệp vĩ đại của mình ——
Trở thành người quan trọng nhất trong lòng mỹ nhân tỷ tỷ!
Trừ lần đầu gặp mặt, Thẩm Lan Đường trước đây chỉ hẹn nàng hai lần, đang trên con đường sâu thêm tình cảm. Phải biết rằng giai đoạn từ người quen trở lên đến hữu nghị là quan trọng nhất, rất nhiều người quan hệ đến bước này liền trì trệ không tiến, sau đó vĩnh viễn dừng lại ở mức "Người quen".
Nàng với một mỹ nhân tỷ tỷ vừa xinh đẹp vừa tài tình như vậy, sao có thể chỉ là "Người quen" được!
Thẩm Lan Đường dùng sức nắm chặt tay, cùng ngày liền đưa thiếp mời Thích Đồng Quân ngày mai đến ngoại ô chơi đùa, tiện thể dẫn theo cả Tạ Hoằng Văn, cùng với sủng vật mới của nàng.
Ngày thứ hai, Thích Đồng Quân vui vẻ nhận lời, Thẩm Lan Đường mới đến một khắc, chỉ thấy xe ngựa dừng lại, một nữ tử mặc bạch y phấn váy, tay khoác một chiếc áo lụa mỏng màu nhạt bước ra từ thùng xe. Khuôn mặt trắng như tuyết, sáng tựa trăng rằm từ trong xe hé ra, khiến cho cảnh sắc xung quanh dường như kém đi vài phần.
Quả nhiên là có mỹ nhân, ở bên kia sông!
"Thích tỷ tỷ!"
Thích Đồng Quân ngẩng mặt lên, đôi mắt đẹp dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng trong trẻo, cười vẫy tay với nàng.
Nơi này ven hồ rất thích hợp để nấu nướng dã ngoại, dương liễu rủ bóng, nước vỗ đá, hơn nữa mặt trời không quá gắt, dựng lều lên cũng khá mát mẻ.
Thẩm Lan Đường và Thích Đồng Quân ngồi xuống đất, hai đầu gối chồm hổm trên đệm mềm, mấy nha hoàn bày xong một chiếc bàn nhỏ, trên đó đã đặt sẵn trà nước, còn có người chuyên pha trà bên cạnh.
Hai đĩa điểm tâm, một ấm trà nóng, thong thả tận hưởng một buổi sáng, thật là tiêu dao tự tại.
Thẩm Lan Đường lấy tay che nắng, nhìn Tạ Hoằng Văn chơi đùa cùng Tật Phong ở cách đó không xa. Tật Phong là cái tên nàng đặt cho con hắc mã, ý là nhanh như gió.
Dù sao nhan trị này, ai mà không thích cho được.
"Tỷ tỷ dạo gần đây đang bận gì vậy?"
"Cũng không bận gì cả, chỉ là đọc sách giải trí. Đúng rồi, chuyện ở Huyền Diệu Quan tỷ đã nghe chưa?"
"Nghe rồi ạ."
Thích Đồng Quân hứng thú nói:
"Vị đạo trưởng phá giải thuật pháp của Huyền Tâm nói đến cuốn «Hóa Học», ta chưa từng nghe qua bao giờ, nhưng cảm thấy rất thú vị. Ta nghe nói hôm đó tỷ thí, cuối cùng có màn biểu diễn "Vườn hoa dưới nước", nghĩ chắc chắn là công phu thần quỷ, chỉ tiếc không được tận mắt chứng kiến, nên ta đang lật sách cổ, muốn xem có thể tái hiện dấu vết thần kỳ ấy như thế nào."
"Cuốn sách Hóa học kia quả thực thần kỳ, hơn nữa ta cảm thấy những kỹ xảo trong đó không chỉ có thể dùng để lừa người, hẳn là có thể ứng dụng vào những việc tốt, chỉ là thế nhân còn chưa khám phá ra thôi."
"Ngươi nói vậy, ta càng thấy thâm ảo."
"Đúng vậy."
Chỉ tiếc đương kim bệ hạ một lòng cầu tiên vấn đạo, sau khi Tiểu Ngũ vạch trần quỷ kế của Huyền Tâm, hắn chỉ dùng vàng bạc thưởng cho Tiểu Ngũ, không hề có ý muốn hắn phát triển hóa học, nhiều lắm là bảo hắn viết lại phương pháp tái hiện "Vườn hoa dưới nước".
Nhưng như vậy cũng bớt cho Tạ Hằng và nàng không ít việc, nếu hoàng đế cứ muốn truy cứu, chẳng phải nàng sẽ phải vắt óc nghĩ cách sao?
Thẩm Lan Đường cười nói: "Ta nghe nói bệ hạ bảo vị đạo trưởng kia viết lại nguyên lý của mấy thuật pháp, nghĩ chắc không lâu nữa dân chúng sẽ được thấy thôi."
Đây đâu phải tài liệu cơ mật như "Tiên đan", chắc chắn sẽ sớm được truyền bá qua các con đường khác nhau đến các gia đình quyền quý, rồi đến dân chúng, có khi sang năm, đến cả mấy con hẻm nhỏ cũng có màn biểu diễn "Vườn hoa dưới nước" ấy chứ.
"Thật sao?" Thích Đồng Quân vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá!"
"Vậy Lan Đường dạo gần đây đang làm gì?" Thích Đồng Quân rót trà cho nàng.
Thẩm Lan Đường cầm lấy chén trà: "Ta sao? Ta cũng chỉ là sống qua ngày..."
Thẩm Lan Đường kể mấy chuyện thú vị gặp phải trong công việc và cuộc sống, Thích Đồng Quân nghe rất chăm chú.
Nàng đâu phải người không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, Thẩm Lan Đường hai ba lần mời mình, chắc chắn là "Thích" mình.
Nếu là nam tử, nàng tự nhiên sẽ thấy phiền não vô cùng, nhưng nếu là nữ tử, nàng chỉ cảm thấy cảm động. Nữ tử Tĩnh Triều tuy rằng so với thời tiền triều phóng khoáng hơn, nhưng các quý nữ thường e dè, cậy mình thân phận cao quý, chẳng dễ gì mà lấy lòng người khác, bởi vậy những người nàng giao du phần lớn là anh em tỷ muội hoặc khuê mật thân thế tương đương. Một nữ tử nhiệt tình, chân thành lại thẳng thắn như Thẩm Lan Đường, nàng vẫn là lần đầu gặp.
Thích Đồng Quân vô cùng thưởng thức phẩm cách này.
Thưởng thức.
Thích.
Ánh mắt nữ tử khẽ dời sang bên cạnh: "Con hắc mã kia ở đâu ra vậy? Thật là một con ngựa tuấn tú."
"Là công công ta tặng."
"Công công ngươi tặng?!"
Thích Đồng Quân kinh ngạc thốt lên: "Ngươi làm thế nào vậy?"
"Ta giúp công công một việc."
"Giỏi quá!" Thích Đồng Quân lập tức đưa tay lên làm bộ mắt lấp lánh: "Lan Đường thật là giỏi!"
"Vậy sao?"
"Đương nhiên là có rồi, ta đến giờ vẫn chưa nói chuyện riêng với công công được câu nào, huống chi là giúp ông ấy việc gì."
"Hơn nữa đây còn là Tạ đại nhân đó, Đô Sát viện Tả đô ngự sử Tạ ngự sử, có thể giúp ông ấy việc gì là chuyện phi thường khó lường!"
Nghe nói vậy, hình như đúng là vậy, Thẩm Lan Đường được nàng khen đến lâng lâng, ngây ngô cười đáp.
"Hì hì, hì hì, thì ra ta cũng thấy vậy một chút."
"Chứ sao nữa!"
"Tiểu thư, nước nóng đã đun xong rồi, có pha trà sữa không ạ?"
"Pha, pha chứ!" Thẩm Lan Đường vội nói.
Sữa bột thêm trà, tuy rằng không bằng trà sữa tự nhiên, nhưng tạm coi là có thể thay thế vậy.
"Thích tỷ tỷ, ta đã nói rồi mà, cái sữa bột này dùng thật sự rất tốt..."
...
...
Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, thấy đã đến giữa trưa, mặt trời cũng bắt đầu gay gắt, hai người lúc này mới thu dọn hành lý trở về.
Tạ Hoằng Văn đòi cưỡi ngựa, vừa lúc Thẩm Lan Đường cũng muốn cưỡi thử xem, dù sao người đánh xe cũng đã mang đến, có hắn dắt Tạ Hoằng Văn chạy vài bước cũng không thành vấn đề.
Thẩm Lan Đường để thị nữ đeo khăn che mặt cho mình, quay đầu nói với Thích Đồng Quân: "Thích tỷ tỷ tạm biệt, lần sau chúng ta lại hẹn nhé."
"Được." Thích Đồng Quân đang định lên xe, nghe thấy lời nàng, ngoái đầu lại cười một tiếng, nói lớn:
"Lần sau ta mời ngươi đi chơi."
Thẩm Lan Đường bị vẻ đẹp làm lóa mắt, theo bản năng nói: "Nhất định đó nha!"
Hai người lên xe của mình, chậm rãi tiến vào thành.
Trong xe, thị nữ của Thích Đồng Quân vừa dặm lại trang điểm cho nàng, vừa nói: "Vị Tạ thiếu phu nhân này, thật sự rất thích tiểu thư đó ạ!"
Thích Đồng Quân mỉm cười dịu dàng: "Vậy còn ngươi, ngươi có thích cô ấy không?"
"Thích chứ ạ." Yên Nhi không cần suy nghĩ trả lời:
"Tạ thiếu phu nhân thẳng thắn thành khẩn, lại đơn thuần, đối với tiểu thư cũng hết lòng hết dạ, hơn nữa theo ta thấy, cách nói năng cử chỉ của nàng so với những quý nhân cậy mình cao quý kia còn rộng lượng hơn nhiều. Mấy người kia còn nói thiếu phu nhân không xứng với Tạ công tử, ta thấy, cô ấy còn xứng hơn nhiều!"
Yên Nhi đây là yêu ai yêu cả đường đi, nàng yêu quý tiểu thư nhà mình, nên tự nhiên cảm thấy người tốt với tiểu thư mình chính là người tốt nhất trên đời.
Thích Đồng Quân thầm nghĩ có xứng hay không thì chưa nói, có thích hay không lại là chuyện khác, nhưng việc này cũng không liên quan đến nàng, nàng hiện tại đang giao du với Thẩm Lan Đường, người vừa gả vào Tạ gia và có ích cho Tạ gia, còn chuyện tình cảm phu thê của người ta thì không nằm trong tiêu chuẩn đánh giá bạn bè của nàng.
Thích Đồng Quân khẽ nhếch môi, ánh mắt hiện lên ý cười, thêm vào việc Yên Nhi vừa thoa son phấn cho nàng, nàng quả thực xinh đẹp như Lạc Hà nữ thần giáng trần vậy.
Nàng dịu dàng nói với Yên Nhi:
"Đợi chúng ta ghé qua Thanh Thư phòng, lần trước chưởng quầy nói mấy ngày nay sẽ nhập một lô sách mới, chúng ta đến xem có cuốn sách giải trí nào thú vị không, lần sau mang đến buổi tụ hội cùng Lan Đường xem chung."
"Vâng."
Thanh Thư phòng là hiệu sách lâu đời của Triệu Kinh, sách ở đó có thể mua, có thể đọc, chỉ có một điều là không cho mượn về. Tất nhiên, nếu đọc xong trả lại mà phát hiện sách bị làm hỏng thì phải bồi thường.
Chưởng quầy ở đây là người quen của Thích Đồng Quân, cả hai lên lầu chọn vài cuốn sách, tính xem có gì mới lạ không.
"Tiểu thư, ta đi mua chút đồ ăn vặt ở tiệm bên cạnh cho ngài nhé."
Hiệu sách này khác hẳn với những nơi khác, nó quá cao nhã, chỉ phục vụ nước trà và bánh quế hoa cơ bản nhất, hoàn toàn không bắt kịp xu hướng thời đại.
Sau khi Yên Nhi rời đi, Thích Đồng Quân lặng lẽ đọc sách. Không giống Thẩm Lan Đường, nàng rất thích những cuốn sách về thơ ca, cũng thích đọc truyện ký lịch sử, nghiên cứu những chuyện cũ của triều đại trước, nàng cảm thấy dù không đi đâu xa cũng có thể biết chuyện thiên hạ.
Nhưng nàng cũng không ghét những cuốn sách nhàn tản, coi như giết thời gian cũng được.
Trong nhã phòng, một nén hương chậm rãi cháy, ánh mắt Thích Đồng Quân dần dần trở nên mơ màng, trên mặt nàng lộ ra vẻ mê hoặc, ngay sau đó, đầu nàng chợt nhói lên rồi gục xuống bàn.
...
...
Một tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm nữ tử.
...
Ngón tay chậm rãi di chuyển, ba ngón tay siết chặt yết hầu nàng.
...
...
"Tiểu thư, ta về rồi, tiểu thư?"
Yên Nhi bước nhanh tới, đặt đồ xuống rồi lay vai nữ tử đang gục trên bàn.
Thích Đồng Quân mơ màng tỉnh lại.
"Tiểu thư, sao ngài lại ngủ thế này?"
"Ta ngủ sao?" Thích Đồng Quân chống tay ngồi dậy.
"Chắc là xem sách một lát rồi ngủ thiếp đi."
"Tiểu thư ngủ sâu quá đấy, trên mặt còn có cả vết hằn này." Yên Nhi cười một tiếng, tiến lên hầu hạ tiểu thư chỉnh lại y phục.
"Ấy tiểu thư, sao trên cổ ngài lại có một vết đỏ thế này, trông như bị móng tay cào ấy?"
"Thật sao?" Thích Đồng Quân không nhìn thấy, đành phải nói:
"Chắc là vừa nãy ta vô ý va vào đâu đó thôi."
"May mà chỉ có một chút xíu thôi, đến tối chắc là hết thôi ạ. Tiểu thư có làn da trắng trẻo mịn màng thế này, không thể để bị trầy xước được đâu, nếu không thì tiếc lắm."
Thích Đồng Quân bật cười: "Ngươi đó, thật là một nha đầu!"
Lúc Thẩm Lan Đường về đến nhà thì gia nhân đi lại tấp nập, từng đống lễ vật được chuyển ra từ kho nhỏ chất đống ở sân.
"Đây là cái gì?"
Thẩm Lan Đường phải nhảy lò cò mới không dẫm phải chúng.
"Lan Đường, con về rồi đấy à? Vừa hay, con xem thử xem, mấy thứ này có hợp với ý cha mẹ con không?"
Thẩm Lan Đường kinh ngạc nói: "Đây đâu đã đến Tết, mà đã phải biếu quà rồi ạ?"
"Con bé này, tuy rằng chưa đến Tết, nhưng sắp đến Trung thu rồi, chẳng lẽ Trung thu lại không được biếu quà cho thông gia à?"
Thẩm Lan Đường lúc này mới chợt nhận ra, sắp đến Trung thu rồi. Trung thu dù ở thế kỷ 21 cũng là một ngày lễ quan trọng, con rể mang lễ vật đến nhà cha vợ là chuyện rất bình thường.
Tạ phu nhân thấy Thẩm Lan Đường rốt cuộc cũng hiểu ra, cười kéo nàng qua.
"Con xem trong nhà còn thiếu gì thì cứ lấy, đồ dùng thiết thực thì lấy, mà đồ phú quý cũng phải có."
Cưới vợ gả chồng từ xưa đến nay nhà trai mang bao nhiêu lễ vật đến nhà gái là tiêu chuẩn để đánh giá nhà gái coi trọng con dâu đến mức nào, càng tốn nhiều tiền thì càng chứng tỏ nhà trai coi trọng nàng dâu này. Nhưng mà...
"Nhiều quá đi."
Thẩm Lan Đường không nhịn được nói, nào là gấm vóc lụa là, nào là vàng bạc châu báu, cảm giác như đủ để cưới thêm một cô vợ nữa, Trung thu đâu cần phải long trọng đến vậy?
"Con ngốc này, đồ đạc có bao giờ là nhiều đâu, đặc biệt là năm đầu tiên, quà nhiều thì người ta không trách, thà nhiều còn hơn thiếu."
Thẩm Lan Đường cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, vì trước đống vàng ngọc này thì ai cũng thấy choáng ngợp. Chuyện phu thê, thông gia qua lại vẫn phải nghe theo bà bà, người ta nói gì thì mình nghe theo thôi, nàng là dâu mới, cứ nghe là được.
"Được rồi, con đến chọn xem, mấy kiểu dáng lụa này mẹ con thích cái nào?"
"..."
Cách đó không xa, Tạ Anh nhìn Thẩm Lan Đường đang nghiêm túc chọn lễ vật cùng Tạ phu nhân, quay đầu nói với mẫu thân: "A nương, có phải là con nghĩ lầm rồi không, bình thường trong tình huống này, làm con dâu chẳng phải nên xấu hổ nói một câu "Con nghe theo nương" là xong rồi sao?"
Sao lại có người thực sự nghiêm túc chọn lựa thế chứ?
Chu thị nghe vậy thì bật cười.
"Giờ thì con biết rồi đấy, tẩu tẩu con ấy à, chuyện lớn thì rõ ràng mà chuyện nhỏ thì lại mơ hồ. Cũng chẳng trách nó, nó là dâu mới, sao mà biết được những chuyện này, đại bá mẫu con lại cứ hùa theo, nên mới đẩy nó vào thế khó."
"Vâng ạ." Tạ Anh gật đầu, rồi lại vui vẻ nói:
"Vậy sau này đợi con gái con xuất giá, lần đầu về nhà mẹ đẻ cũng phải mang nhiều lễ vật như này mới được, không thể ít hơn đâu!"
Chu thị cười xoa đầu nàng: "Được."
...
Hôm nay là mùng tám tháng tám, cách rằm còn vài ngày, nhưng Tạ phu nhân nói, dù sao ngày Trung thu cũng không về, thì biếu quà sớm vài ngày cũng vậy, còn có thể cùng thông gia bàn bạc chuyện ăn Tết Trung thu, bởi vậy, sau khi lễ vật được kiểm kê và ghi chép xong vào ngày hôm sau, Thẩm Lan Đường liền mang theo xe ngựa và đồ lễ về nhà.
Thường ngày Thẩm Lan Đường về nhà chỉ đi một chiếc xe ngựa lẻ loi, mang theo hai nha hoàn, thỉnh thoảng mang theo chút đồ lặt vặt, cũng không gây chú ý. Nhưng lần này, mới đến đầu ngõ nhà Thẩm gia, cả con đường đã đông nghịt người.
"Đến rồi, đến rồi à?"
"Nhiều đồ quá trời!"
"Một thùng rương này, trời ơi, một cây san hô đỏ to ơi là to, cái này bao nhiêu tiền đây?!"
"..."
Chiếc xe ngựa khắc huy hiệu "Tạ gia" đi trước, rồi đến một xe rồi đến hai xe lễ vật, có xe ngựa kéo, cũng có người đẩy xe tay, có những món trang sức vì quá lớn, khăn vải cũng không che hết, lộ ra một góc ngọc ngà phản chiếu ánh mặt trời, khiến người ta tấm tắc khen ngợi.
Thẩm Lan Đường dẫn đầu đoàn xe lễ vật về nhà một cách oai phong như vậy, Thẩm gia đã sớm nhận được tin, hàng xóm sớm đã chạy đến nhà họ báo tin vui, nói là Lan Đường nhà họ mang mấy xe lễ vật đến cho họ ăn Tết Trung thu!
Cổng nhà Thẩm gia mở rộng, Thẩm mẫu đã sớm chờ ở cửa đón tiếp. Chỉ thấy xe dừng lại, một nữ tử xinh đẹp mặc áo tay hẹp màu xanh chàm bước xuống.
Thẩm mẫu lập tức mừng rỡ nghênh đón:
"Con bé này, đến thì đến, sao còn mang nhiều lễ vật thế này!" Thẩm mẫu nửa giận nửa trách nói.
Thẩm Lan Đường tự thấy vô tội: "Đây là bà bà bảo con mang về, đều là bà chuẩn bị cả."
"Con bé này, nói con vài câu là lại lôi bà bà ra, giờ thì con coi ta ra gì?"
Thẩm Lan Đường còn định nói thêm, Lý Tân Di cười kéo nàng, nói với những người bên ngoài: "Làm phiền các vị mang đồ vào, cẩn thận một chút, đừng làm vỡ."
"Vâng."
Bọn họ đâu dám khinh thường những lễ vật này, hễ làm vỡ một chút thôi, bán hết bọn họ cũng không đền nổi.
Thẩm Lan Đường bị Thẩm mẫu kéo vào nhà, đợi đến khi vào đến sân, Thẩm mẫu mới nhéo cánh tay Thẩm Lan Đường, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại nhiều lễ vật thế này, thật sự là bà bà con chuẩn bị hết à?"
"Chứ còn giả được chắc."
Thẩm Lan Đường không biết nói gì hơn: "Nếu không phải bà ấy chuẩn bị cho con, sao con lại mang về nhà được?"
Nếu là tự nàng chuẩn bị, thì căn bản không thể có nhiều đến vậy được.
"Thật sự là Tạ phu nhân chuẩn bị hết à?" Trên mặt Thẩm mẫu lộ ra vẻ vui mừng, niềm vui ấy ngày càng đậm, không thể che giấu được.
"Tốt, tốt, thông gia tốt!" Bà liên tục vỗ tay.
Thẩm Lan Đường vẫn còn chưa thoát khỏi cuộc trò chuyện trước, nàng sờ cánh tay mình, lẩm bẩm nói: "Nếu mẹ thấy nhiều quá, con mang bớt một ít về cho bà bà con."
"Con đúng là đồ ngốc!" Thẩm mẫu dùng sức đánh vào mu bàn tay nàng, quát: "Nói bậy bạ gì đó, lễ vật biếu đi rồi ai lại mang về bao giờ, con đúng là, làm dâu nhà người ta rồi mà một chút lễ nghi cũng không hiểu."
Thẩm Thường An đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì không thể chịu nổi nữa, muội muội của hắn không hiểu lễ nghi, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế ư? Chẳng lẽ ngày đó nàng không phải đã dựa vào sự chu đáo của mình, tỉ mỉ thực hiện từng lễ nghi để chiêu đãi từng đoàn khách, giúp cửa hàng nhà mình hồi sinh hay sao? Hắn lập tức muốn bênh vực muội muội:
"Nương, người nói vậy là con không đồng ý đâu nha!"
Lý Tân Di véo vào cánh tay hắn, rồi lắc đầu với hắn.
"Nương, cha đâu? Hôm nay không phải ngày nghỉ sao?"
"Ở trong nhà đó." Thẩm mẫu bĩu môi về phía phòng trong.
"Người đọc sách, lúc nào cũng chỉ biết đến cái lý của mình, nói là không có chuyện con gái hồi môn, cha phải đích thân ra cửa nghênh đón."
Thẩm phụ thương yêu con cái, nhưng lại sĩ diện, Thẩm Lan Đường trước giờ lười tranh cãi với ông về những chuyện không quan trọng, nàng chạy vào phòng, hô:
"Cha, xem con mang gì tốt về cho cha này!"
Thẩm phụ đã sớm chờ đợi ở cửa phòng, ngóng trái ngóng phải mãi không thấy con gái đâu, vẻ mặt có thể nói là ngóng đến mỏi mắt, đặc biệt là sau khi nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của con gái ở bên ngoài.
Nghe thấy con gái gọi mình, ông mới giả vờ ho một tiếng, mở miệng nói:
"Về rồi còn mang lễ vật theo à?"
Thẩm Lan Đường xoa mu bàn tay bị đánh đau: "Đề tài này vừa nãy đã thảo luận rồi, không cần nhắc lại nữa."
Nàng ngay cả khi nói chuyện phiếm với người nhà cũng phải đạt hiệu suất cao như vậy, trách sao nàng kiếm được nhiều tiền thế.
"Ngoài chuyện lễ vật ra, còn có một chuyện nữa, bà bà mời cả nhà mình đến Tạ gia ăn cơm vào đêm Trung thu, ăn uống xong mọi người cùng nhau ngắm trăng."
Vừa tặng lễ, vừa mời ăn cơm đoàn viên vào Trung thu, đây là thật sự coi Lan Đường nhà mình ra gì rồi, Thẩm mẫu cảm động nói:
"Tốt, tốt, Lan Đường nhà mình được nhà chồng coi trọng như vậy, ta vui quá là vui."
Thẩm Thường An chen miệng vào: "Con đã bảo rồi, muội muội con thông minh lại hào phóng, mưu trí hơn người, nắm bắt được Tạ gia là chuyện dễ như trở bàn tay!"
Lý Tân Di nói: "Tạ gia đã mời mình qua rồi, thì mình cứ đi thôi, họ coi trọng mình, mình cũng không thể rụt rè để người ta chê cười được."
"Đúng, chúng ta phải làm hậu thuẫn cho muội muội!"
"Hậu thuẫn thì thôi đi, mọi người về tìm xem, đến phủ Tạ thì nên mặc quần áo gì, phải ăn mặc thật chỉnh tề, đừng làm mất mặt Lan Đường!"
Chủ mẫu đã lên tiếng, thì ai dám không nghe theo.
Thẩm phụ và Thẩm mẫu đi ra ngoài kiểm kê lễ vật, Thẩm Lan Đường mơ hồ nghe được có người đang chúc tụng phụ thân mình ở trong sân, lời nói đầy vẻ nịnh bợ. Thẩm Lan Đường hít một hơi thật sâu, thay đổi tâm trạng, đi đến trước mặt Lý Tân Di, ngồi xổm xuống sờ bụng nàng qua lớp áo.
"Bảo bảo, ta là cô cô của con đây, tẩu tẩu, bảo bảo có đạp không?"
"Có đạp đấy, đặc biệt là vào buổi tối, nghịch ngợm lắm..."
...
Lễ vật Tạ gia mang đến thật sự quá nhiều, nào là gấm thêu Tô Châu, gấm thêu Tứ Xuyên, nào là ngọc ngà châu báu, san hô đỏ cao bằng người, bình gỗ tử đàn, lư hương khảm đá quý, hộp trang sức chạm khắc ngà voi... Đều là những món đồ thượng hạng, trách sao Thẩm Lan Đường lại cảm thấy đủ để cưới thêm một cô vợ nữa.
Lúc ăn cơm, mọi người vẫn luôn nhiệt liệt thảo luận về ngày Trung thu, nên mang gì đến biếu đáp lễ, cả nhà thảo luận hăng say đến nỗi ngay cả Thẩm phụ cũng tham gia vào, từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa đã bắt đầu nói về lễ nghi của hai nhà. Trong đó, người duy nhất không bị ảnh hưởng chính là Thẩm Lan Đường, dù sao nàng cũng chỉ là một nàng dâu mới, chuyện đáp lễ này cứ để người lớn lo là được rồi.
Thẩm Lan Đường không hề khách khí xé hai cái đùi gà, còn đi mua đậu phụ và ngó sen om của nhà Trương thẩm ở đầu ngõ, vừa ăn vặt vừa xem truyện, vui vẻ ở nhà đợi một ngày.
Cuối cùng, Thẩm gia chủ nhân và chủ mẫu quyết định, vào ngày Trung thu chỉ chuẩn bị vừa đủ lễ vật để hai hạ nhân có thể mang theo, nhiều quá lại khiến người ta cảm thấy Thẩm gia không biết điều, nhưng số lễ vật ít ỏi này lại phải có tâm ý, Thẩm mẫu đã lấy ra cả những món đồ trân quý nhất của mình.
Nhưng xin nhắc lại, những chuyện trên đều không liên quan gì đến Thẩm Lan Đường, nàng ngược lại muốn tham gia vào, nhưng vừa mới đề xuất có thể lấy mấy món trang sức mới lạ mà nàng mua được từ nơi khác, thì đã bị cha mẹ đuổi ra ngoài.
Dường như làm cha mẹ đều cảm thấy chuyện đáp lễ nên do người lớn gánh vác, không thể dùng đồ của con cái, việc này liên quan đến thể diện của họ.
Thẩm Lan Đường: Tùy mọi người vậy.
Thẩm Lan Đường ăn xong bữa tối rồi mới về, lúc này trời còn chưa tối hẳn, nàng vừa mới bước vào trong xe, xe còn chưa khởi động, đã nghe thấy tiếng phu nhân nhà hàng xóm nói chuyện với mẫu thân mình qua rèm cửa.
"Lan Đường về đấy à, Lan Đường giờ thật là có số hưởng, gả vào Tạ phủ đã đành, nhà chồng còn coi trọng như vậy, một xe một xe lễ vật, thật là ghen tị chết được."
"Nhà chị định cho Lan Đường rằm về không đấy?"
"Gì chứ, Tạ phủ mời cả nhà mình qua ăn bữa cơm đoàn viên à? Đây là chuyện tốt đấy, cả nhà đoàn viên còn gì bằng!"
"Đúng là, thông gia cũng chu đáo thật, bữa cơm đoàn viên này nhất định phải ăn chứ."
Thẩm mẫu tuy rằng xuất thân từ gia đình thương nhân, điều kiện kinh tế khá giả, nhưng Thẩm mẫu lại là con gái của Nhị phòng, cha nàng có mấy bà thiếp, khổ nỗi mẹ nàng không có con trai, hai mẹ con đều không được coi trọng trong nhà, từ nhỏ đã bị Đại phòng và các anh chị em cùng cha khác mẹ bắt nạt, nên mới dưỡng thành tính cách khúm núm. Dù sau này kết hôn với Thẩm phụ, Thẩm phụ cũng không có thiếp, trong nhà chỉ có bà là nhất, nhưng trước mặt người ngoài, bà vẫn là dáng vẻ yếu đuối dễ bị bắt nạt.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lan Đường nghe thấy bà nói chuyện một cách đanh thép như vậy, nụ cười trên mặt bà cũng tươi tắn và rạng rỡ như vậy.
Có lẽ, đó là ý đồ của bà bà nàng.
Thẩm Lan Đường hít một hơi thật sâu, nói với Lan Tâm: "Bảo xa phu lên đường đi."
"Vâng, Trương thúc, đi thôi."
Xe ngựa chở ba người, lướt đi trong ánh chiều tà ngả về tây...