Sau Khi Mẹ Kế Cá Muối Bị Đọc Tâm

Chương 51: Rất phức tạp, tóm lại chính là sinh tồn nơi hoang dã!

Chương 51: Rất phức tạp, tóm lại chính là sinh tồn nơi hoang dã!
Thẩm Lan Đường chân thành nháy mắt mấy cái, tiểu thuyết võ hiệp đều là như thế viết a.
Tạ Cẩn ánh mắt đảo qua những trái cây trong lòng bàn tay nàng, cầm lấy mấy viên.
"Không có việc gì, trái cây có độc bình thường đều mọc ở vách núi cheo leo, mấy thứ này sẽ không có độc đâu."
Ách, chỉ có thể dựa vào vận may thật sao?
Thẩm Lan Đường nhớ lại vận may từ khi sinh ra đến giờ của mình, quyết định cược một phen, nàng há miệng liền đem trái cây ném vào miệng.
Chua chua ngọt ngọt, còn rất ngon.
May mắn là mấy hạt trái cây này đều không có độc, đến buổi chiều cũng không bị tiêu chảy, Thẩm Lan Đường mới yên tâm. Nhưng hai người lại gặp phải một khó khăn mới, một khối đá to lớn chắn ngang ở giữa đường núi, hai bên đều là đá tảng kỳ dị, một mặt khác thì là dốc đứng, vậy có nghĩa là hai người nhất định phải vượt qua con đường đá này.
Đoạn đường hai người đã trải qua trước đó tuy rằng khó đi, nhưng ít ra độ dốc không cao, đi chậm rãi cũng có thể qua, nhưng đống đá trước mắt cao chừng hai Tạ Cẩn, hiển nhiên không phải cứ chậm rãi đi là có thể vượt qua.
Thẩm Lan Đường nhìn về phía chân Tạ Cẩn, chân gãy của hắn dùng nhánh cây và vải vụn cố định, trừ Tạ Cẩn ra, không ai biết nó ra sao. Mà cái chân bị thương nghiêm trọng khác của hắn, sau một ngày đi đường lại rỉ máu, đêm qua nàng thấy Tạ Cẩn mở vải ra, phần thịt nát trên đầu gối bắt đầu sinh mủ, Tạ Cẩn dùng lửa đốt chủy thủ, rồi dùng nó khoét đi phần thịt thối.
"..."
"Tạ Cẩn, chúng ta..."
"Ngươi lên trước đi."
"À." Thẩm Lan Đường nghe lời leo lên trước, đùi nàng cũng không được lưu loát, nhưng nói chung vẫn trong phạm vi chịu đựng, tảng đá nhô ra ngẫu nhiên cứa vào lòng bàn tay nàng thành một đường xước, Thẩm Lan Đường nắm chặt đá, chậm rãi mà vững vàng leo lên đỉnh.
"Tạ Cẩn, ngươi làm sao bây giờ?"
Tạ Cẩn ngước mắt nhìn lên, chống quải trượng xuống đất thật mạnh, mượn lực bật lên, nhảy cao đến ba mét, nhưng vẫn còn một khoảng cách so với điểm cao nhất, tay trái hắn chộp lấy một khối đá nhô ra, mượn lực tiếp tục leo, nhẹ nhàng qua lại trên vách đá, cuối cùng cũng lên đến đỉnh.
Thẩm Lan Đường nhanh chóng đưa tay ra, Tạ Cẩn nắm lấy tay nàng, dùng sức kéo, Thẩm Lan Đường bị hắn kéo ra vài bước, cắn chặt răng đứng vững, còn Tạ Cẩn cũng dùng quải trượng ổn định lại thân hình.
Khi cả hai chân hắn đều đặt lên tảng đá, vẻ mặt Tạ Cẩn co rúm lại, mày nhíu chặt vì đau đớn, không biết có phải Thẩm Lan Đường ảo giác không, nàng mơ hồ nghe thấy trong không khí có tiếng gì đó vỡ vụn.
Đau quá, đau quá, đau quá!
Đợi Tạ Cẩn trở lại bình thường, mở mắt ra liền thấy Thẩm Lan Đường đang nhăn nhó mặt mày.
"..."
"Hay là chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đi." Thẩm Lan Đường yếu ớt đề nghị.
Tạ Cẩn trầm tư một lát, cuối cùng gật đầu.
Hôm nay vận may của họ không tệ, tìm được một cái sơn động không xa đó, cửa động được vun bằng cỏ cây, bên trong có thể đốt lửa, thời tiết ban đêm trên núi vẫn có phần se lạnh, sưởi ấm được thì tự nhiên là tốt rồi.
Tạ Cẩn ngồi bên đống lửa, dùng một cành củi thô khều lửa, cách đó vài bước, Thẩm Lan Đường dùng ống trúc hứng nước, rồi dùng mấy đoạn trúc nối lại làm ống dẫn, dẫn nước từ đỉnh xuống ống.
Chỉ lát sau, ống trúc đã hứng được nửa ống nước, Thẩm Lan Đường nhanh chân trở về, đặt ống trúc lên đống lửa đun nước.
Tạ Cẩn nhìn nàng bận trước bận sau, Thẩm Lan Đường vốn dĩ không phải là một người thích quản việc, chưa từng đòi mẹ quyền chưởng gia, việc lớn trong viện phần nhiều giao cho hai nha hoàn tâm phúc, phòng bếp nàng cũng mặc kệ, chỉ cần đồ ăn phải ngon, chuyện bên Tạ Hoằng Văn, nàng cũng không phải cái gì cũng muốn nắm trong tay, đồ ăn thức mặc hằng ngày đều do ma ma quản, nàng chỉ thỉnh thoảng hỏi han, tìm hiểu sự thay đổi.
Từ khi ở chung đến giờ, đây là lần Tạ Cẩn thấy nàng bận rộn nhất.
Tạ Cẩn nhìn nàng quẹt diêm, lửa bùng lên, nàng xa lạ né tránh những đốm lửa nhỏ.
"Vì sao còn phải đun nước?"
Thẩm Lan Đường lườm hắn một cái: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì, chắc ngươi thấy ta làm ra vẻ yếu đuối, nhưng ta cho ngươi biết, nước đun sôi luôn an toàn hơn nước lã, không phải nói nước lã nhất định không an toàn, nhưng có thể uống nước đun sôi thì cứ uống, đó là quy tắc tổ tiên ta truyền lại suốt năm ngàn năm."
Tạ Cẩn: "Ở đâu ra năm ngàn năm?"
"Ách..."
Bỏ qua chi tiết không quan trọng này, Thẩm Lan Đường tiếp tục đun nước, chỉ có chút nước thế này, đun sôi cũng nhanh, nàng đem nước sôi để sang một bên, chờ nguội bớt, rồi lại đi lấy nước, đun lần nữa.
Hôm nay khi đi qua một con lạch, nàng còn bắt được mấy con cua bé tí bằng móng tay, không cần sơ chế gì, ném luôn vào nước.
Ùng ục ục...
Là bụng hai người đang kháng nghị.
Thẩm Lan Đường dỗ dành: "Ngươi đừng gấp, sắp nấu xong rồi, tuy ít thôi, nhưng dù sao cũng có thịt, ngươi ăn nhiều thịt vào thì người mới mau khỏe."
Ánh lửa hắt lên, Thẩm Lan Đường vẻ mặt chuyên chú mà kiên định, đôi mắt thâm sắc kia không hề có thống khổ hay hoảng loạn. Nếu không phải trong hoàn cảnh này, có lẽ Tạ Cẩn còn cho rằng nàng chỉ là nổi hứng tự tay làm món nướng.
"Xin lỗi, vì lúc đó nghe lời Trịnh Uyển Như, không cần suy nghĩ mà chất vấn ngươi, xin lỗi." Tạ Cẩn bỗng lên tiếng, áy náy.
Thẩm Lan Đường sững sờ, từ khi rơi xuống vực, những ký ức liên quan đến Triệu Kinh bỗng trở nên mơ hồ, chuyện nhà Trịnh cũng mới qua không lâu, nhưng cứ như thể đã xảy ra ở kiếp trước vậy.
"Ta không giận, ta quên hết rồi."
Về phần bản thân nàng mà nói, lúc ấy nàng biết Trịnh Uyển Như thích hắn, nhưng cố ý không nói cho hắn, còn đứng bên cạnh xem kịch, vậy cũng coi như trả thù rồi, nếu đã trả thù rồi thì thôi vậy.
Hơn nữa, Tạ Cẩn bây giờ thành ra thế này một nửa cũng là vì bảo vệ mình, hắn đã như vậy rồi, sao mình còn mặt mũi giận dỗi!
Hai người ở chung thế nào cũng có mâu thuẫn, huống chi Tạ Cẩn còn là một tên thẳng nam, đôi khi Thẩm Lan Đường cũng rất tức giận, nhưng những cảm giác nhỏ nhặt kia, khi nhìn thấy Tạ Cẩn tự mình rửa vết thương thì đều tan biến hết, không quan trọng.
Thảo nào trong tiểu thuyết nữ chính sau khi được nam chính xả thân cứu thì đều có thể tha thứ mọi tổn thương trước đây của hắn, so với nỗi đau thể xác, tinh thần đau khổ tính là gì? Tính là gì!
À, có lẽ là vì nàng chưa từng trải qua tổn thương tình cảm.
Tạ Cẩn: "Thật sao? Nếu vậy ta thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, sau này ta cũng sẽ tự kiểm điểm, ta thực sự không nên nghi ngờ phẩm chất của ngươi. Ta biết ngươi..."
"Được rồi, được rồi, ngươi đừng nói nữa, nói nhiều cũng tốn sức, có sức đó thì dưỡng thương đi, này, cua chín rồi, mau ăn cua!"
Thẩm Lan Đường dùng đôi đũa tự chế gắp một con cua đỏ au, xoay người đặt vào tay Tạ Cẩn.
Tạ Cẩn: "..."
Có một loại mệt mỏi, gọi là người khác cảm thấy ngươi mệt.
Ban đêm, Thẩm Lan Đường mơ một giấc mơ, mơ thấy mình ngủ dậy đã ở trên chiếc giường lớn quen thuộc, Lan Tâm và Bảo Châu ôm nàng khóc rống, những hạ nhân lanh lợi nhanh chóng mang các loại đồ ăn ngon lên, Thẩm Lan Đường tha hồ gặm nhấm...
Còn chưa kịp nếm được vị gì, nàng đã tỉnh giấc.
Thôi được, chỉ là một giấc mơ.
Ban ngày, hai người tiếp tục lên đường, cứ như vậy, họ đã đi trên núi ba ngày, trước mắt vẫn chưa có bất kỳ tiến triển gì, Thẩm Lan Đường hơi thất vọng, nhưng không nhiều lắm.
Nàng tự đặt cho mình thời hạn năm ngày, nếu sau năm ngày vẫn không ai đến tìm họ, hoặc không tìm được thôn làng nào, có lẽ nàng sẽ dao động cảm xúc và trở nên u sầu, nhưng hiện tại thì vẫn ổn định.
Vậy nên, người làm việc gì cũng cần đặt ra một mục tiêu theo từng giai đoạn, mục tiêu này có thể cổ vũ và tăng sự tự tin, ví dụ như Thẩm Lan Đường trước khi xuất phát đã tự đặt mục tiêu tìm được một cây táo quả to, và bây giờ, nàng đã tìm thấy.
"Tạ Cẩn, nhìn kìa, có một cây quả lớn!"
Nhìn màu đỏ an tâm kia, lòng tin trong Thẩm Lan Đường tăng lên rất nhiều, nàng nhanh chân đến gốc cây, ngước đầu nhìn những quả to bằng nắm tay treo trên cành.
Tạ Cẩn cũng chống quải trượng khập khiễng đi tới.
"Ngươi mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Thẩm Lan Đường dìu Tạ Cẩn ngồi xuống dưới gốc cây, thân cây này cao chừng ba mét, ngay cả cành thấp nhất có quả cũng cao gần ba mét, nghĩ đến việc không thể bị thương thêm, Thẩm Lan Đường không có ý định trèo cây tìm chết.
Nàng nhìn quanh, cuối cùng chọn một cành cây thô ven đường để khua quả, liên tục bị gõ, cây cũng rụng xuống vài quả, Thẩm Lan Đường vui vẻ nhặt lên, không để ý chúng có bẩn hay bị dập, đưa luôn cho Tạ Cẩn, dù sao thời cổ đại cũng không có thuốc trừ sâu.
Tạ Cẩn lau lau quả bằng tay áo, rồi cắn một miếng.
Quả dại mọng nước, ngọt ngào, giải quyết ngay hai vấn đề đói và khát, tạm thời giải quyết được tình thế cấp bách của họ.
Thẩm Lan Đường đi cả buổi sáng, sớm đã mệt rã rời, lúc này não cũng chẳng muốn hoạt động, chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc bình yên và mãn nguyện ngắn ngủi.
Tạ Cẩn ngồi dưới gốc cây, Thẩm Lan Đường ngồi cách hắn chừng hai bước, nhìn hắn ăn xong quả rồi nhìn sang, Thẩm Lan Đường tò mò hỏi:
"Sao vậy, ngươi còn muốn ăn nữa à? Cho ngươi."
Nàng vờ như muốn nhặt quả dưới đất ném cho hắn, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tạ Cẩn ra tay như chớp giật.
Lưỡi chủy thủ sắc bén loé lên trước mắt nàng, cắm thẳng vào sau gáy con rắn nhỏ ngay chỗ nàng vừa định chạm vào.
"A!!!"
Thẩm Lan Đường hét lên một tiếng, bật dậy.
Rắn, rắn, rắn!!!
Nàng ghét nhất là rắn và mọi loài động vật thân mềm!
Tạ Cẩn vội vàng trấn an: "Không sao."
Đồng tử Thẩm Lan Đường đột ngột co lại, vẻ mặt cứng đờ, nàng chậm rãi lắc đầu, giọng nói cứng nhắc:
"Ta không thấy vậy..."
Tạ Cẩn theo ánh mắt kinh hoàng của nàng chậm rãi quay đầu lại, khi thấy một con rắn lục nhỏ, hắn cố sức lăn sang bên cạnh, cơn đau ở đùi còn chưa kịp truyền lên não thì Thẩm Lan Đường đã hét lên:
"Cẩn thận!"
Tạ Cẩn nhanh tay chộp lấy sau gáy con rắn đang tấn công hắn, nhưng vẫn chậm một chút, đầu rắn vặn vẹo linh hoạt, cắn vào cổ tay hắn một cái.
Tạ Cẩn dùng sức vứt con rắn đi.
Thẩm Lan Đường loạng choạng chạy đến bên Tạ Cẩn, nhất thời không biết nên bỏ chạy hay khử độc cho hắn trước, nếu là nọc độc mạnh, có khi đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, không cứu được.
"Tạ Cẩn..."
"Cẩn thận!" Con rắn vừa nãy vẫn chưa rời đi, nghe thấy tiếng động trong bụi cỏ, Tạ Cẩn nắm chủy thủ định ra tay lần nữa, nhưng hắn vừa vận khí, toàn bộ ổ bụng đã đau như thiêu đốt, trước mắt cũng dần choáng váng.
"Ngươi mau chạy đi."
Thẩm Lan Đường: "..."
Không phải, ý là gì, nàng một mình chạy thế nào, a ngươi bảo chạy thế nào?!
"Cố lên!"
Thẩm Lan Đường đỡ cánh tay Tạ Cẩn định chạy, con rắn nhỏ trườn trong bụi cỏ, thỉnh thoảng phát ra tiếng sột soạt, kích thích não bộ nhạy cảm của Thẩm Lan Đường.
Thẩm Lan Đường từ đầu đến chân, mỗi bộ phận đều đang gào thét, con rắn nhỏ đột nhiên thò đầu ra từ bụi cỏ bên trái phía trên nàng, lè lưỡi nhìn chằm chằm, Thẩm Lan Đường khựng lại, rồi điên cuồng chạy sang phải, nhưng một giây sau, cành khô bên phải sụp xuống, cơ thể nàng và Tạ Cẩn rơi xuống, không kiểm soát được mà lăn xuống.
Hóa ra, đây là một con dốc.
Đau đớn khiến Thẩm Lan Đường không thể duy trì được tỉnh táo, nàng nhìn thấy Tạ Cẩn bất tỉnh ngã xuống không xa mình, rồi mí mắt sụp xuống, ngất đi.
...
...
Ánh nắng lúc đậm lúc nhạt xuyên qua mí mắt, Tạ Cẩn chậm rãi mở mắt, cảm giác đầu tiên là mình đang nằm trên một chiếc giường, một chiếc giường rất cứng.
"Tạ Cẩn, ngươi tỉnh rồi!"
Âm thanh quen thuộc vang lên, tầm nhìn Tạ Cẩn vẫn còn mờ.
"Lan Đường..."
Thẩm Lan Đường chắp hai tay thành hình chữ thập, thành tâm thành ý nói:
"Thật xin lỗi, để ngươi vừa bị thương lại còn trúng độc rắn."
"Sao có thể trách ngươi được?" Tạ Cẩn theo bản năng phản bác, nhìn quanh: "Chúng ta đang ở đâu?"
Ánh mắt hắn quét khắp phòng, thấy đây là một căn nhà nhỏ vách đất, bài trí đơn sơ, có thể dùng cụm "Gia tài bốn vách" để hình dung, đây không phải là đãi ngộ cứu viện bình thường mà họ đáng được.
"Chúng ta được dân làng trên núi cứu..."
Đang nói thì ngoài cửa có tiếng vọng vào.
"Nương tử ơi, nam nhân nhà ngươi tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi!" Thẩm Lan Đường lập tức đứng lên, đầy vẻ kích động nói:
"Hắn tỉnh rồi, tất cả là nhờ có đại thúc đại thẩm, nếu không có hai người cứu giúp, chúng ta chắc chắn không qua khỏi."
Một phụ nữ trung niên chất phác bước vào phòng, cười ha hả nói: "Không có gì đâu, núi rộng thế này, may mà chúng ta gặp được, nếu không thì thật không cứu được. Này, người trẻ tuổi, uống chút canh đi."
Người phụ nữ đưa cho hắn một bát canh nóng hổi, Thẩm Lan Đường nhận lấy, nhẹ nhàng ngồi xuống, định đút cho Tạ Cẩn uống.
Người phụ nữ vui vẻ nói: "Người trẻ tuổi, nương tử nhà ngươi đã canh giữ bên giường ngươi suốt, bảo phải đợi ngươi tỉnh lại, ngươi nhất định phải đối xử tốt với nàng."
Tạ Cẩn nhìn Thẩm Lan Đường, nàng lập tức cúi đầu làm vẻ ngượng ngùng, Tạ Cẩn vươn tay nắm lấy tay nàng, nói:
"Đa tạ phu nhân."
"Tốt, tốt, hai người từ từ uống, ta ra ngoài trước."
Người phụ nữ ra khỏi phòng, Thẩm Lan Đường nhìn ra phía sau, đặt bát đũa lên tủ, nhẹ nhàng đến đóng cửa lại rồi mới quay trở lại.
"Là họ cứu chúng ta?"
Thẩm Lan Đường: "Ừ, vừa rồi vị đại thẩm kia và chồng nàng là nông dân trên núi, thỉnh thoảng lên núi hái thổ sản, xem có bẫy được con mồi nào không, vừa hay gặp được chúng ta, nên đã cứu."
"Rắn..."
"Rắn cắn ngươi không phải rắn độc mạnh, vì thường xuyên lên núi, mọi người trong thôn đều có rượu thuốc giải độc rắn thông thường, nhưng ngươi đã mê man một ngày một đêm, ta rất lo lắng cho ngươi."
Tình thế bây giờ thật sự là vậy, hai người bọn họ là đồng đội cuối cùng, nếu Tạ Cẩn có mệnh hệ gì, Thẩm Lan Đường sẽ hoàn toàn suy sụp.
"Đừng nói nữa, ngươi uống chút gì bổ sung dinh dưỡng đi."
Thẩm Lan Đường đỡ Tạ Cẩn ngồi dậy, cầm lấy bát bên cạnh định đút cho hắn, tay chân Tạ Cẩn vẫn còn rất bủn rủn, cũng không thể gắng gượng.
Hắn uống vài hớp, phát hiện trong đó còn có thịt, thịt cũng không ít, nghĩ đến điều kiện kinh tế của gia đình này, hắn hỏi:
"Đây là thịt gì?"
Thẩm Lan Đường: "À, thịt rắn."
Tạ Cẩn: "..."
Rất tốt, rất bổ.
Ăn xong, Tạ Cẩn hồi phục lại chút sức lực, hắn tựa vào đầu giường hỏi: "Họ có hỏi ngươi thân phận không? Ngươi trả lời thế nào?"
"Ta nói với họ chúng ta là vợ chồng thương nhân trên đường về quê, gặp cướp, ngã xuống vực nên bị thương khắp người."
Tạ Cẩn gật đầu: "Rất thông minh."
Thân phận hai người đặc thù, người bình thường gặp tình huống này sẽ có thái độ cực đoan, hoặc là kinh sợ lo lắng chiêu đãi không chu đáo, hoặc là sợ rước họa vào thân mà mặc kệ, gặp được những người trước mặt còn coi như tốt, nếu gặp phải người sau thì họ coi như xong đời.
Kinh nghiệm xưa nay của Tạ Cẩn cho hắn biết, khi gặp người lạ, đặc biệt là khi không thể đảm bảo an toàn cho bản thân, thì không nên dễ dàng tiết lộ thân phận.
Hai người còn đang nói chuyện, cửa phòng lại bị mở ra, lần này là người phụ nữ lúc nãy dẫn theo một người đàn ông trung niên.
"Nương tử ơi, nam nhân nhà ngươi tỉnh rồi à."
"Đúng vậy, đa tạ đại thẩm đại thúc!"
Biết hai người trước mặt là ân nhân cứu mạng của mình, Tạ Cẩn cũng vén chăn lên định quỳ xuống, người đàn ông vội đỡ lấy hắn.
"Không sao không sao, núi này nguy hiểm lắm, chúng ta cũng không thể thấy chết không cứu được."
Tạ Cẩn yếu ớt nói: "Đại ân đại đức, khó báo đáp hết, sau khi về nhà, ta và phu nhân nhất định sẽ báo đáp hai vị. Chỉ là ta hiện giờ còn bị thương, không tiện đi lại, muốn tạm thời ở lại nhà hai vị dưỡng thương, kính xin đại thúc đại thẩm cho tá túc vài ngày."
Thẩm Lan Đường cũng vội nói: "Trên người chúng tôi còn có chút bạc và châu báu."
Đây cũng là những gì họ vừa bàn bạc, Tạ Cẩn hai lần bị thương may mà thân thể người luyện võ của hắn đủ khỏe, nhưng không thể đảm bảo sẽ bị đau khổ thêm một lần nào nữa, chi bằng cứ ở đây dưỡng thương từ từ, dù sao cũng phải chữa cho khỏi nội thương.
Hai người chủ nhà vội xua tay: "Không cần, không cần..."
"Cần chứ."
Thẩm Lan Đường lấy mấy lượng bạc vụn cùng viên đá quý từ trên chủy thủ nhét vào tay người phụ nữ, nói: "Cho dù không phải để cảm tạ, thì vợ chồng chúng tôi dưỡng thương chữa bệnh cũng tốn không ít tiền, hai vị cứ nhận đi."
Nghe nàng nói vậy, hai người kia cũng không từ chối nữa.
"Được rồi, trong thôn chúng ta có một người bán hàng rong cứ vài ngày lại vào thành một lần, ngày mai hắn sẽ vào thành, ta bảo lão gia nhà ta đi mua cho hai ngươi chút thuốc tốt, phu quân ngươi bị thương nặng lắm đấy."
Thẩm Lan Đường lau nước mắt: "Phu quân làm tất cả cũng là vì bảo vệ ta, lũ sơn tặc đáng ghét, đợi chúng ta khỏe lại, nhất định sẽ nhờ quan phủ tiêu diệt bọn thổ phỉ."
"Ừ, ừ." Người phụ nữ đáp lời.
Sau khi nhận tiền, hai người này có vẻ nhiệt tình hơn hẳn, còn luộc trứng gà cho Thẩm Lan Đường bồi bổ, thân thể Tạ Cẩn vẫn còn yếu, sau khi tỉnh lại thì cứ nằm trên giường, trong bụng trống rỗng, ngay cả một tia nội lực cũng không ngưng tụ được, khẽ động là quặn đau không thôi, chắc là do độc rắn vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn, Tạ Cẩn cũng không miễn cưỡng...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất