Chương 55: Quá Bất Ngờ
, tôi đã là đại chưởng quỹ
Cũng may Triệu phu nhân chỉ là miệng lưỡi không ngoan, chứ đầu óc vẫn xoay chuyển rất nhanh, bà vội vàng nói:
"Đây là em gái tôi, nàng ấy từ thôn khác đến đây, mấy ngày nay ở nhà tôi làm khách."
Thẩm Lan Đường nghĩ bụng: "Muội muội? Muội muội cũng không sai."
Vị chưởng quỹ lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây đức cao vọng trọng vỗ bàn một cái, giận dữ nói: "Là muội muội của phu nhân thì có thể vô lễ như vậy sao? Con nít ranh miệng còn hơi sữa mà dám ăn nói với trưởng bối như thế hả?"
"Trưởng bối, trưởng bối là ai? Ngươi hay là ai trong số các ngươi đang ngồi đây? Trời đất quân thân sư, lão gia là ông chủ, là ân nhân của các ngươi, ông ấy đối đãi với các ngươi như cha như thầy, vậy tỷ tỷ của ta cũng chính là sư trưởng, là người thân của các ngươi, là trưởng bối của các ngươi! Các ngươi đến nhà trưởng bối mà dám quát tháo, liên tục chất vấn trưởng bối, ta thấy kẻ vô lễ, vô phép tắc nhất chính là các ngươi đấy!"
"Ngươi, ngươi..."
Thẩm Lan Đường như súng liên thanh bắn một tràng khiến mấy vị chưởng quỹ mặt đỏ tía tai, da mặt co giật. Người có tuổi thường là vậy, nhất là những kẻ tự cho mình có thân phận, có địa vị, ngày thường quen thói âm dương quái khí hoặc trực tiếp răn dạy người khác, người nghe thì dạ dạ vâng vâng, năng lực tiếp thu chỉ trích và lớn tiếng tranh luận đều đã thoái hóa. Mà bọn họ thậm chí còn viện dẫn một danh nghĩa rất êm tai là "Duy nữ tử cùng tiểu nhân nan dưỡng", chẳng thèm quan tâm Khổng Tử nghe có nhíu mày hay không.
"Các ngươi ở đây nghi ngờ tỷ tỷ ta không biết kinh doanh, rồi bàn ra tán vào, ý đồ ép nàng giao gia nghiệp vào tay kẻ khác, liên tưởng đến những lời các ngươi vừa nói, ta rất khó không hoài nghi, có phải trưởng bối trong tộc đã hứa hẹn cho các ngươi lợi lộc gì đó, hoặc là hứa rằng chỉ cần đoạt được gia nghiệp của Triệu gia thì sẽ cho các ngươi bao nhiêu lợi ích?"
"Ngươi ăn nói hàm hồ!" Mấy vị chưởng quỹ đồng loạt vỗ mạnh xuống bàn, thậm chí có người kích động đứng lên: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người!"
"Tuổi còn nhỏ mà đã giỏi giở trò ly gián!"
"Cô em muội của phu nhân đây có ý định gây sự với chúng ta hay sao? Nếu phu nhân không ưa chúng ta thì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng..."
Trong phòng lại bắt đầu ồn ào.
Thẩm Lan Đường mặt không chút biểu cảm, cứ như người bị mắng không phải là mình.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, lạnh lùng cười một tiếng, tiện tay cầm lấy một cái chén trên bàn của vị chưởng quỹ gần đó, rồi lại một lần nữa nện mạnh xuống đất.
"Choang" một tiếng, cái chén vỡ tan thành trăm mảnh!
"Đừng ồn ào nữa! Các ngươi nghĩ người đông thế mạnh thì giọng to lắm hả? Ồn ào như cái chợ vỡ, có muốn để hàng xóm láng giềng nghe hết những gì các ngươi đang nói không? Quản gia, ra mở cửa!" Nàng vung tay lên.
Quản gia đáp: "Vâng, tôi đi ngay!"
Nói xong, quản gia liền ba chân bốn cẳng chạy ra sân.
Trong phòng nháy mắt trở nên tĩnh lặng.
"Sao không nói nữa?" Thẩm Lan Đường ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người:
"Nói đi chứ, để mọi người cùng nghe xem các ngươi, những ông chú bà bác này, ỷ lớn hiếp bé, bắt nạt cô nhi quả phụ, vong ân phụ nghĩa, ép người ta bán gia nghiệp như thế nào? À không, không phải là bán, mà là dâng không đấy."
"..."
Một vị chưởng quỹ nãy giờ im lặng ngượng ngùng lên tiếng: "Vị cô nương này, mọi chuyện đều có thể bàn bạc dễ dàng, tất cả mọi người đều là vì gia nghiệp mà lão gia để lại, đều là người một nhà, hà tất phải làm tổn thương hòa khí."
Người một nhà?
Thẩm Lan Đường trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng đáp: "Tỷ tỷ ta vừa rồi đã muốn nói chuyện phải quấy rồi, nhưng các ngươi có cho đâu."
"Ách..."
Câu nói này còn hiệu quả hơn cả mấy câu quát tháo vừa rồi của nàng, đâm thẳng vào da mặt bọn họ khiến ai nấy đều đỏ bừng, dĩ nhiên là vẫn còn chút liêm sỉ.
Chứng kiến Thẩm Lan Đường dễ dàng chế trụ cả một đám người lớn tuổi hơn mình, Triệu phu nhân nhất thời trợn mắt há hốc mồm. Tô mụ mụ thân cận vừa đứng cạnh bỗng kéo kéo áo nàng, Triệu phu nhân như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, đứng lên nói:
"Các vị thúc bá đều là người cũ của Triệu gia, hiện giờ tiên phu đã qua đời, mọi việc dồn hết lên đầu một mình tôi, oán khí của mọi người cũng là điều dễ hiểu. Như lời muội muội tôi nói, xét về tình, tiên phu có ơn tri ngộ với các vị, xét về lý, tôi và tiên phu đều là chủ nhân của các vị, các vị nên kính tôi, giúp tôi, cùng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này mới phải."
"Xem ra hôm nay lời này cũng không nói hết được, các vị chi bằng cứ về trước, đợi ngày khác lại bàn bạc."
Lời đã nói đến nước này, các chưởng quỹ cũng không tiện nán lại nữa, mọi người lục tục đi ra khỏi phòng. Vị chưởng quỹ lớn tuổi nhất trước khi đi còn quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Lan Đường một cái, ánh mắt ấy như thể một bậc trưởng bối đức cao vọng trọng nhìn thấy một kẻ tiểu bối ngạo mạn vô tri, vừa bất mãn vừa thất vọng.
Thẩm Lan Đường chỉ lạnh lùng trừng lại hắn, ra vẻ "ngươi làm gì được ta?"
Đến khi mọi người đã đi hết, trong viện chỉ còn lại người nhà Triệu gia, Thẩm Lan Đường mới thả lỏng người, nói với Phương Vân:
"Phương Vân, mau rót cho ta cốc nước."
"A, vâng, tôi đi ngay!"
Phương Vân vội vàng rót nước cho nàng, Thẩm Lan Đường uống một hơi cạn sạch, mới cảm thấy cổ họng khô khốc như vừa kéo căng một cây cung từ từ dịu lại.
Cũng tại mấy năm nay nàng sống yên ổn quá, đã lâu không cùng ai vỗ bàn đối đáp nảy lửa như vậy. Nếu là hồi còn bé, chắc nàng có thể theo Gia Cát Lượng đi khẩu chiến với bọn nho sĩ được một phần mười ấy chứ.
"Thẩm phu nhân." Phương Vân cảm thán:
"Vừa nãy phu nhân thật là lợi hại!"
Thẩm Lan Đường tặng cho nàng một ánh mắt kiêu ngạo thay cho câu trả lời.
Triệu phu nhân cũng bước xuống, nắm lấy cánh tay Thẩm Lan Đường nói: "Vừa rồi thật sự cảm ơn muội muội, nếu không có muội muội đứng ra giúp đỡ, ta không biết phải làm sao..."
"Tỷ tỷ." Thẩm Lan Đường thở dài, nắm lấy tay bà, chân thành nói:
"Tỷ tỷ quá lương thiện, không muốn làm mất lòng ai, tiếc là những người kia đã sớm quên ân tình mà tỷ tỷ và lão gia đã dành cho họ. Với những người đó, nói lý lẽ không ích gì, chỉ có dùng khí thế áp đảo họ, khiến họ biết rằng họ đang kiếm ăn dưới trướng tỷ tỷ, chứ không phải tỷ tỷ cần đến họ."
Triệu phu nhân gượng gạo cười một tiếng: "Ta biết."
Thẩm Lan Đường nghĩ thầm: "Tỷ biết là tốt rồi!"
Nàng nhìn ra tính tình của Triệu phu nhân, người thì lương thiện thật, nhưng lương thiện quá lại không biết tranh cãi. Kinh doanh không nhất thiết không thể lương thiện, nhưng nhất định phải có giới hạn của sự lương thiện. Nếu không thì xem, đại đa số thương nhân đều làm từ thiện ở nơi khác, chứ tuyệt đối không khoan dung trên thương trường, bởi vì một khi ngươi khoan dung, ngươi sẽ bị người khác nuốt trọn.
Nhưng những lời này, Thẩm Lan Đường cũng khó nói ra, dù sao không thân quen mà lại tỏ vẻ thân thiết, nàng còn sợ người ta cho rằng mình "tâm cơ thâm trầm" ấy chứ.
"Tỷ tỷ, hiện giờ trong nhà chỉ có tỷ cùng hai đứa con, thà mạnh mẽ một chút, chứ đừng để người ta dễ bắt nạt."
Triệu phu nhân lại thở dài: "Ta biết."
"Hy vọng là tỷ thật sự hiểu."
Thẩm Lan Đường thay đổi giọng điệu, nở nụ cười tươi tắn nói: "Vậy tỷ tỷ, muội về trước đây, không biết lang quân đã ăn sáng chưa."
"A, được, Phương Vân, tiễn Thẩm phu nhân về."
"Thẩm phu nhân, mời đi lối này."
Thấy Triệu phu nhân vẫn còn muốn chỉnh đốn lại tâm trạng, Thẩm Lan Đường cáo từ trước.
Trên đường trở về, Phương Vân không còn giữ vẻ khách khí xa cách như lúc đi nữa, mà vây quanh nàng líu ríu:
"Phu nhân vừa nãy lợi hại quá! Phu nhân nói một tràng làm cho bọn họ á khẩu không trả lời được! Tôi thấy phu nhân chúng ta nên có khí thế như phu nhân mới được."
"Phu nhân thì tốt người thật đấy, nhưng có khi lại quá tốt nên mới bị người ta bắt nạt. May mà trong nhà không có tiểu thiếp, bằng không phu nhân còn không biết phải chịu đựng những gì nữa..."
Thẩm Lan Đường nghe nàng ăn nói vô tư, không khỏi giật giật khóe miệng, nàng cũng quá ngây thơ rồi, nhìn là biết phu nhân nhà nàng thật sự là người tốt.
Khi Thẩm Lan Đường bước vào sân, hai người hạ nhân đang dọn dẹp bàn ăn. Thấy người đàn ông trong nhà đang ở trong phòng, Thẩm Lan Đường đi vào nói: "Đã ăn rồi à?"
Tạ Cẩn gật đầu.
Vừa nãy, nàng cũng quên mang bánh cho hắn.
"Vậy phu nhân cứ bận việc đi, tôi ra ngoài trước."
"Được, cảm ơn cô nương Phương Vân."
"Không có gì ạ."
Tạ Cẩn nhìn nàng đi ra ngoài một lát liền đã thân thiện với người khác, liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Lan Đường mỉm cười đáp: "Chỉ là một vài chuyện thôi."
"Công tử, phu nhân." Có một hạ nhân bước vào phòng hành lễ: "Phu nhân đã mời đại phu cho công tử, hiện giờ đã đến rồi, có nên mời vào không ạ?"
"Đương nhiên, mời vào ngay."
...
...
Trong phòng, Triệu phu nhân đang nói chuyện với Tô mụ mụ.
"Mấy tên chưởng quỹ đó, cả đám đối tác làm ăn trước đây của lão gia nữa, ai nấy đều trở mặt không nhận người, chỉ muốn ép phu nhân giao gia nghiệp ra. Không biết đám người Triệu gia đã hứa hẹn cho họ lợi lộc gì, cả đám vô lương tâm, mặt mũi cũng vứt đi hết rồi!"
Tô mụ mụ tức giận phỉ một cái.
Triệu phu nhân lo lắng: "Cũng tại ta trước đây sống an nhàn quá, không hề để ý đến việc kinh doanh trong tiệm nên mới bị bọn họ khinh thường. Nhưng những cửa hàng này đều là tâm huyết bao năm của lão gia, dù khổ dù khó khăn, ta cũng phải kiên trì giữ lấy, để sau này còn có thể đoàn tụ với lão gia ở dưới suối vàng."
"Phu nhân, ngày mai người định đi đến xưởng vải ạ?"
"Ừ." Triệu phu nhân thở dài, nói: "Ta chỉ sợ bây giờ họ nói nghe hay thế thôi, chứ đến xưởng vải rồi thì mặc người ta nói gì là gì."
Tô mụ mụ ngập ngừng:
"Phu nhân, thật ra tôi thấy..."
"Hả? Mụ mụ thấy thế nào? Mụ mụ có gì muốn nói với ta sao?"
Tô mụ mụ là vú nuôi của Triệu phu nhân, sau lại theo bà về nhà chồng, tình cảm giữa hai người thân thiết như mẹ con. Bà cắn răng nói:
"Tôi thấy Thẩm phu nhân hôm nay rất hùng hồn, ăn nói lại sắc sảo, có thể chống đỡ được. Nếu có nàng ấy đi cùng, phu nhân cũng sẽ có thêm dũng khí."
Triệu phu nhân đáp: "Ta cũng nghĩ vậy chứ, nhưng Thẩm phu nhân là khách, hôm nay đã nhờ nàng ấy giúp đỡ là thất lễ lắm rồi, sao ta dám nhờ thêm nữa?"
Tô mụ mụ không đồng tình: "Phu nhân đã từng giúp họ một chuyện lớn như vậy, nếu không có phu nhân thì phu quân của nàng ấy có lẽ vẫn còn ở trong ngục đấy, con người yếu đuối như thế, sao chịu đựng được. Phu nhân cứ thử hỏi xem, cùng lắm thì không được thôi."
Triệu phu nhân nghe bà khuyên bảo vài câu, lại sợ ngày mai sẽ rụt rè trước mặt các chưởng quỹ, suy đi tính lại vẫn bị bà thuyết phục.
Ở một nơi khác, đại phu đã khám bệnh xong cho Tạ Cẩn, kê một đơn thuốc để sắc uống, còn có mấy lọ thuốc chữa thương ngoài da. Tất cả chi phí đều do Triệu phủ chi trả, đúng là "nợ nhiều không lo".
Đại phu vừa đi khỏi, Triệu phu nhân và Tô mụ mụ đã đến sân.
"Phu nhân." Thẩm Lan Đường vội vàng buông đồ đạc, nghênh đón bà.
"Đại phu nói thế nào?"
"Nhờ phúc của phu nhân, vết thương trên người lang quân đều không đáng ngại, uống thuốc đầy đủ thì sẽ từ từ hồi phục."
"Vậy thì tốt rồi."
Trong phòng, Tạ Cẩn cũng đứng dậy. Triệu phu nhân tiến lên hàn huyên với hắn vài câu, rồi bất ngờ kéo Thẩm Lan Đường sang một bên.
"Muội muội, ta có một yêu cầu quá đáng, mong muội muội có thể suy nghĩ."
Thẩm Lan Đường đáp: "Tỷ tỷ cứ nói, nếu muội có thể giúp được thì nhất định tận tâm tận lực."
"Là như vầy, tình hình hôm nay muội cũng đã thấy rồi, ngày mai ta còn phải đến xưởng vải để xem sổ sách, hỏi han tình hình kinh doanh, nhưng ta xưa nay không rành việc buôn bán, tính tình lại nhút nhát, chỉ sợ đến lúc đó lại như buổi sáng, bị người ta hỏi cho á khẩu không trả lời được. Ta muốn muội muội ngày mai cùng ta đến xưởng vải, được không?"
Tạ Cẩn không biết chuyện gì đã xảy ra vào buổi sáng, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người.
Thẩm Lan Đường mím môi suy tư.
Việc Triệu phu nhân đến nhờ mình giúp đỡ nằm ngoài dự kiến của nàng, nhưng lại cũng nằm trong dự kiến. Dù là với tư cách một người từng được giúp đỡ, hay là một người phụ nữ, nàng đều sẵn lòng giúp đỡ bà. Chỉ là nhìn tình hình hai ngày nay, nàng dự cảm ngày mai cũng sẽ là một trận chiến ác liệt, "thủ đoạn" giúp đỡ của nàng có lẽ sẽ hơi thô bạo, hơi quyết liệt, khiến người ta khó chấp nhận, không biết Triệu phu nhân có thể tiếp thu được hay không.
Còn một điều nữa là...
Thẩm Lan Đường chân thành nói:
"Tỷ tỷ đã có ơn với muội, tỷ đã nhờ thì muội nhất định sẽ đáp ứng. Nhưng muội xin nói trước, nếu làm theo cách của muội thì có lẽ sẽ hơi kích động quá, nếu tỷ tỷ cảm thấy quá đáng, muốn dừng lại thì xin tỷ đừng lên tiếng, vì muội không chắc việc đó có gây phản tác dụng hay không. Cho nên, một khi đã bắt đầu thì đừng dừng lại, nếu không thì muội cũng không biết làm thế nào để cứu vãn."
Triệu phu nhân mừng rỡ, vội nói: "Ta hiểu, muội cứ việc làm, ta tuyệt đối không ngăn cản muội!"
"Vậy thì tốt, vậy ngày mai muội sẽ đi cùng tỷ tỷ."
"Tốt, tốt quá."
Triệu phu nhân hôm nay được nàng cứu giúp nên trong lòng có chút ỷ lại vào nàng, nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng, trong lòng cũng bớt đi phần nào lo sợ.
"Vậy muội cứ bận việc đi, ta xin phép về trước."
Triệu phu nhân lại nhỏ nhẹ an ủi Tạ Cẩn vài câu, rồi mới ra về. Sau khi bà rời đi, Tạ Cẩn nhìn Thẩm Lan Đường hỏi:
"Bây giờ nàng có thể kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra vào sáng nay rồi chứ?"
...
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Lan Đường cùng Triệu phu nhân ra khỏi cửa, xe ngựa xóc nảy trên đường hơn nửa canh giờ rồi dừng lại trước một cánh cổng lớn treo tấm biển "Triệu Thị Bố Trang".
Việc Triệu phu nhân đến đây hôm nay đương nhiên là đã thông báo trước, mấy người vừa xuống xe thì đã có người ra đón.
"Phu nhân, phu nhân đến rồi ạ."
Triệu phu nhân khách khí hỏi: "Trương thúc, Tiền chưởng quỹ có ở xưởng không ạ?"
"Dạ có, ông ấy đang đợi người đấy ạ."
Thẩm Lan Đường theo Triệu phu nhân vào bố trang, bên trong sân phơi đầy những tấm vải mới giặt. Thẩm Lan Đường còn chưa nhìn rõ thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc từ trong phòng bước ra.
Là vị chưởng quỹ lớn tuổi nhất trong đám người hôm qua.
Triệu gia kinh doanh chủ yếu là vải vóc, từ khâu thượng nguồn đến hạ nguồn, lần lượt là dệt vải, nhuộm vải, cửa hàng bán vải và cửa hàng may mặc. Nhưng quan trọng nhất vẫn là xưởng sản xuất vải vóc.
Xưởng vải này là cơ nghiệp khởi đầu và quan trọng nhất của Triệu gia, Tiền chưởng quỹ trước mặt đây lại là người lớn tuổi nhất trong số các chưởng quỹ, trách sao hôm qua ông ta lại ra vẻ ta đây như vậy.
Sắc mặt của Tiền chưởng quỹ khi bước ra vẫn khá tốt, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Lan Đường, ông ta liền nhíu mày, khó chịu nói: "Sao phu nhân lại dẫn vị tiểu thư này đến đây? Xưởng vải là nơi không phải ai cũng có thể tự tiện ra vào đâu."
Triệu phu nhân đã sớm đoán trước được ông ta sẽ giận dữ, bà cười hòa hoãn, giọng nói dịu dàng đáp:
"Xá muội muốn đến đây học hỏi, để sau này giúp ta, dù sao cũng là người nhà cả mà."
Kinh doanh thời xưa thường lấy gia tộc làm nền tảng để phát triển, Tiền chưởng quỹ cũng chỉ nói vậy thôi, chứ thật ra cũng không thể đuổi Thẩm Lan Đường ra ngoài được.
"Xưởng vải không phải là nơi để trẻ con chơi đùa." Ông ta hừ lạnh một tiếng, rồi nói: "Mời vào, không phải phu nhân muốn xem sổ sách sao? Đều đã chuẩn bị sẵn cho người rồi."
Mấy người đi vào phòng làm việc hàng ngày của Tiền chưởng quỹ. Phòng này xa hoa đến mức nào thì tạm thời không bàn đến, sau khi hai người đến thì một người đàn ông trẻ tuổi vội vã mang sổ sách ra, đặt lên bàn. Sổ sách của hai tháng dày đến mức cao bằng một đứa trẻ sáu, bảy tuổi.
Chi tiêu hàng ngày của Triệu phủ đều do Tô mụ mụ quản lý, từng khoản đều ghi chép rõ ràng, đối chiếu với sổ thu chi của phòng quản gia thì sẽ rõ như ban ngày. Triệu phu nhân nào có hiểu những cuốn sổ sách phức tạp này, trong lòng bà vô cùng khó xử, nhớ đến những lời Thẩm Lan Đường dặn mình, bà cầm lấy sổ sách, giả vờ xem xét.
Ở một bên, Thẩm Lan Đường cũng lấy mấy cuốn sổ sách ra xem, bên trong ghi chép quả thật rất chi tiết, vấn đề là chi tiết đến mức dư thừa, cứ như cố tình muốn làm cho người ta đau đầu vậy.
Thẩm Lan Đường đọc nhanh như gió, nhanh chóng lướt qua những thông tin không hiệu quả, lật sổ sách nhanh như đang xem thoại bản. Tiền chưởng quỹ thấy dáng vẻ "ngấu nghiến" của nàng thì khinh bỉ cười thầm.
Khi Thẩm Lan Đường xem xong đống sổ sách này thì cũng đã gần nửa ngày. Tiền chưởng quỹ đang định kiếm cớ để đi thì bỗng nhiên trong phòng vang lên một tiếng kinh ngạc "Ồ".
Thẩm Lan Đường nói: "Ồ, sao từ tháng trước trở đi, thu nhập của xưởng vải lại giảm mạnh như vậy?"
Tiền chưởng quỹ đáp: "Đương nhiên là do làm ăn không tốt rồi."
Thẩm Lan Đường hỏi: "Sao lại không tốt? Vì sao lại không tốt được? Hai tháng này chính là thời điểm giao mùa hạ thu, mọi người đều bắt đầu may sắm đồ thu đông. Theo lý mà nói, buôn bán phải tốt hơn mới đúng chứ."
"Đó là vì mọi người biết lão gia không còn nữa, lo lắng chất lượng vải của xưởng sẽ kém đi nên không dám mua."
"Lời của Tiền chưởng quỹ thật nực cười. Vải vóc đâu phải do lão gia dệt đâu, sao chỉ vì lão gia không còn mà chất lượng lại kém đi được? Xưởng vải đâu phải là nhà bếp đâu, mà đổi đầu bếp thì buôn bán lại ế ẩm ngay được? Hơn nữa, vải vóc không phải đều đã được dệt từ mấy tháng trước rồi sao? Từ lúc dệt đến lúc bán ra cũng phải mất ít nhất hai tháng, vậy vải đang bán ở xưởng bây giờ vẫn là vải được dệt khi lão gia còn sống đấy thôi, có gì khác biệt đâu mà nói là kém đi được?"
"Ngươi..."
Tiền chưởng quỹ bị Thẩm Lan Đường vặn cho cứng họng, nhất thời không tìm được lý do gì để biện minh. Ông ta lại không quen nhìn dáng vẻ khí thế bức người của nàng, sắc mặt tối sầm lại, nói:
"Cô nương nói vậy là có ý gì? Có phải là muốn nói ta không tận tâm với việc kinh doanh của xưởng vải nên mới dẫn đến tình trạng buôn bán ế ẩm hay không? Rốt cuộc là cô nương hay là ta biết cách kinh doanh cửa hàng hơn?"
"Đương nhiên là không bằng Tiền chưởng quỹ rồi. Ta chỉ là đưa ra nghi vấn của mình thôi, dù sao lý do mà Tiền chưởng quỹ đưa ra nghe không lọt tai chút nào. Tiền chưởng quỹ hoặc là không biết nguyên nhân thực sự, hoặc là biết mà không muốn nói, chỉ muốn qua loa cho xong chuyện với phu nhân. Vậy thì ta không thể không nghi ngờ Tiền chưởng quỹ đã không dốc lòng."
"Nghi ngờ ta không dốc lòng?" Tiền chưởng quỹ lớn tiếng nói:
"Ta đã làm việc ở xưởng vải này hơn hai mươi năm rồi, khi phu nhân còn chưa ra đời thì ta đã ở đây. Lúc lão gia gặp khó khăn nhất cũng chỉ có ta ở bên cạnh ông ấy, khi còn sống lão gia cũng luôn nói chỉ cần có ta thì xưởng vải sẽ không sụp đổ. Ta không trung thành sao? Nếu ta không trung thành thì đã bỏ đi từ lâu rồi, từ cái lúc xưởng vải làm ăn không ra gì ấy!"
Tiền chưởng quỹ căm phẫn nói một tràng, hận không thể ném hết những lời này vào mặt Thẩm Lan Đường. Thẩm Lan Đường nhìn ông ta, nhẹ nhàng đáp:
"Ta chỉ nói là nghi ngờ chưởng quỹ không dốc lòng thôi, chứ đâu có nói ông bất trung đâu."
"Ngươi..."
Một câu nói nhẹ bẫng của Thẩm Lan Đường đã hóa giải hết những lời biện minh của ông ta. Tiền chưởng quỹ tức giận trong lòng, đang nghĩ cách dạy cho con nhãi ranh này một bài học thì Thẩm Lan Đường đột ngột chuyển chủ đề:
"Ta thấy trong sổ sách ghi giá thuốc nhuộm mới mua đắt hơn giá thuốc nhuộm cũ, không phải nói là rẻ hơn sao? Sao lại đắt hơn thế?"
Tiền chưởng quỹ vẫn còn đang chìm đắm trong việc tranh cãi với Thẩm Lan Đường, bỗng nhiên bị nàng hỏi như vậy thì giật mình.
Sổ sách dày cộp như thế, sao nàng lại để ý đến mỗi chuyện thuốc nhuộm?
Suy nghĩ của ông ta bị Thẩm Lan Đường làm cho rối loạn, nhất thời không nghĩ ra cách đối phó, bèn nghiêm mặt nói: "Chuyện này là do lão Vương mua, gọi lão Vương vào đây."
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên dáng vẻ hơi gầy gò cúi đầu khom lưng bước vào. Tiền chưởng quỹ nói:
"Phu nhân hỏi sao thuốc nhuộm mới mua lại đắt như vậy, không phải nói là rẻ hơn thuốc nhuộm cũ sao?"
Người đàn ông họ Vương lập tức nịnh nọt đáp: "Phu nhân không biết đó thôi, thuốc nhuộm Diễm Tư tuy có nhiều loại giá cả, nhưng chúng ta nhất định phải dùng loại tốt nhất, đắt nhất. Đây cũng là thói quen từ thời lão gia còn sống, nên giá cả trên sổ sách mới đắt hơn một chút."
Triệu phu nhân vừa định mở miệng hỏi "Vậy chẳng phải là giống như trước đây sao? Sao còn phải đổi thuốc nhuộm làm gì?" thì Thẩm Lan Đường đã kéo tay áo bà, bà đành cố nén lại.
"Vậy à? Nếu vậy thì thuốc nhuộm chúng ta mua chắc là tốt lắm."
"Đương nhiên rồi."
"Ta nghe nói thuốc nhuộm mới đã được đổi từ hai tháng trước, vậy vải vóc được nhuộm bằng thuốc nhuộm mới chắc là có rồi chứ?"
"Cái này..."
Lão Vương liếc nhìn chưởng quỹ.
Thẩm Lan Đường chuyển sang hỏi người thợ vải trẻ tuổi đang bận rộn:
"Đi lấy vải được nhuộm bằng thuốc nhuộm mới đến đây."
"Dạ, phu nhân."
Người thợ vải nhanh chóng ôm một cuộn vải trở lại.
Thẩm Lan Đường nhìn quanh một lượt, chỉ vào một cuộn vải có màu sắc gần giống với cuộn vải vừa mang đến trên bàn, hỏi: "Đây là vải được nhuộm bằng thuốc nhuộm của Phương lão bản phải không?"
Người thợ vải gật đầu.
Thẩm Lan Đường cầm lấy một cuộn vải, "xoẹt" một tiếng xé một đoạn.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Mọi người hoảng sợ, Tiền chưởng quỹ nhảy dựng lên giận dữ nói: "Ngươi đang làm cái gì vậy? Tấm vải này có tội tình gì?"
Thẩm Lan Đường thản nhiên liếc nhìn ông ta một cái: "Tiền chưởng quỹ sốt ruột làm gì? Vải ở đây đều là của nhà tỷ tỷ ta, ta xé một miếng thì sao?"
"Ngươi, ta đây là..."
Thẩm Lan Đường đưa hai miếng vải được nhuộm từ hai loại thuốc nhuộm khác nhau cho người thợ vải vừa nãy, bảo: "Đi lấy hai chậu nước ấm đến, nhúng hai miếng vải này vào nước cùng một lúc, nhớ là phải dùng nước ấm."
Người thợ vải không đợi nàng nhắc lại lần nữa đã ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Mí mắt lão Vương giật giật liên hồi, Tiền chưởng quỹ tức giận hỏi: "Ngươi có ý gì?"
"Vị Vương quản sự này khi chọn thuốc nhuộm đã không so sánh sao? Hai miếng vải này màu sắc gần giống nhau, giá cả thuốc nhuộm cũng xấp xỉ, nếu Vương quản sự đã chọn nhà cung cấp mới thì chắc chắn thuốc nhuộm của nhà đó phải tốt hơn, khó phai màu hơn chứ. Ta muốn chứng minh điểm này cho tỷ tỷ ta yên tâm, cách làm của ta có vấn đề gì sao?"
Thủ tục thì không có vấn đề gì, nhưng việc làm thì có vấn đề lớn đấy!
Trái tim của Vương quản sự đập thình thịch, mí mắt giật liên hồi, mấy lần lén lút nhìn về phía Tiền chưởng quỹ. Sắc mặt Tiền chưởng quỹ cũng xanh mét.
Vải vừa được nhúng vào nước chưa đầy một nén nhang thì chậu nước có miếng vải nhuộm bằng thuốc nhuộm mới đã đổi màu.
Thẩm Lan Đường nhìn về phía Tiền chưởng quỹ: "Tiền chưởng quỹ, ông có gì giải thích không?"
Ánh mắt Tiền chưởng quỹ láo liên, đột nhiên ông ta quay sang Vương quản sự, giận dữ nói: "Vương quản sự, chuyện này là sao?"
"Tôi, tôi... Phu nhân, tôi bị lừa rồi ạ, không ngờ tên gian thương kia lại dùng hàng kém chất lượng để lừa tôi. Phu nhân, tất cả đều là lỗi của tôi!"
Vương quản sự vừa kêu trời trách đất vừa khóc lóc thảm thiết. Triệu phu nhân thấy vậy thì mềm lòng, nhưng bà vừa định mở miệng thì đã bị Thẩm Lan Đường liếc cho một cái, sợ đến mức lập tức im lặng.
"...Chưởng quỹ... Chưởng quỹ, ông biết tôi mà, tôi luôn trung thành tận tâm với lão gia."
Tiền chưởng quỹ ho một tiếng, đang định lên tiếng thì Thẩm Lan Đường đã chen vào:
"Ông có biết làm thế nào mà tôi biết được mấy loại thuốc nhuộm này có vấn đề không?"
Tiền chưởng quỹ nghĩ thầm: "Đúng rồi, làm sao mà nàng biết được?"
"Bởi vì có người nghe được lão bản của Diễm Tư thuốc nhuộm sau khi say rượu đã khoe khoang rằng hắn đã mua chuộc được một vị quản sự nào đó của xưởng vải, khiến người đó mua vào loại thuốc nhuộm kém chất lượng của hắn với giá cao. Cứ như vậy, hắn có tiền, người kia cũng có tiền, chỉ có xưởng vải này là chịu thiệt thôi!"
Vừa nói, Thẩm Lan Đường vừa quan sát thần sắc của hai người: "Vương quản sự, ông vẫn còn nói là mình vô tình sai sót, bị người ta lừa sao?"
"Tôi, tôi..."
Vương quản sự hết đường chối cãi, theo bản năng nhìn về phía Tiền chưởng quỹ. Tiền chưởng quỹ lảng tránh ánh mắt của hắn, ngay sau đó đạp hắn ngã nhào xuống đất.
"Hóa ra ngươi là Vương quản sự, lão gia đã đối đãi với ngươi ân trọng như núi, vậy mà ngươi lại cấu kết với người ngoài hãm hại xưởng vải, lòng dạ ngươi để đâu!"
"Tôi, chưởng quỹ, tôi..."
Vương quản sự muốn nói gì đó, nhưng thấy Tiền chưởng quỹ nháy mắt với mình, nên lại không dám nói ra.
Thẩm Lan Đường quan sát hết những hành động của bọn họ, nhìn về phía Triệu phu nhân nói:
"Tỷ tỷ, đúng như những gì tỷ đã nói, chúng ta đã vạch mặt được tên nội gián rồi!"
Triệu phu nhân liên tục gật đầu:
"Đúng, đúng, đúng, đều là ta nói cả."
"Vương quản sự cấu kết với người ngoài hãm hại xưởng vải, từ hôm nay trở đi, ta cách chức quản sự của hắn."
Dừng lại một lát, nàng bước đến trước mặt người thợ vải trẻ tuổi, vẻ mặt hòa nhã hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Tiểu nhân... Tiểu nhân tên là Liễu Chí Minh."
"Tốt, từ nay Liễu Chí Minh sẽ đảm nhiệm chức quản sự mới."
Khi Thẩm Lan Đường tuyên bố cách chức Vương quản sự, Tiền chưởng quỹ còn không có phản ứng gì. Nhưng đến khi nàng tuyên bố Liễu Chí Minh là quản sự mới thì ông ta liền trừng mắt nhìn nàng.
"Liễu quản sự, làm tốt lắm. Ngươi còn trẻ, còn có thể cống hiến cho xưởng vải mấy chục năm nữa. Đến lúc đó, xưởng vải sẽ là của những người trẻ như các ngươi."
Thẩm Lan Đường cố ý nói bóng gió, Liễu Chí Minh kích động đến suýt phát điên, liên tục gật đầu.
"Tiền chưởng quỹ, cách xử lý của ta như vậy, ông không có ý kiến gì chứ?" Thẩm Lan Đường mỉm cười nhìn Tiền chưởng quỹ.
Sắc mặt Tiền chưởng quỹ lúc đỏ lúc xanh, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nói: "Xưởng vải là của phu nhân, đương nhiên là do phu nhân quyết định."
"Tốt, ta biết mà, Tiền chưởng quỹ luôn trung thành tận tâm với xưởng vải, với phu nhân."
Xử lý xong một loạt chuyện, Thẩm Lan Đường vẫn chưa dừng lại, nàng bỗng nhiên bước ra cửa, nhìn những người làm công trong sân, lớn tiếng nói:
"Thời gian qua, xưởng vải đã xảy ra rất nhiều chuyện, phu nhân biết mọi người đều vất vả. Tất cả công nhân đều được tăng thêm 20 văn tiền công, quản sự và chủ sự thì được tăng thêm 30 văn."
Mọi người nghe tin vui thì đều hoan hô dậy lên:
"Cảm ơn phu nhân! Cảm ơn phu nhân!"
Rõ ràng là họ lại xem Triệu phu nhân như chủ nhân của mình rồi.
Làm xong một loạt hành động liên tiếp này, Thẩm Lan Đường mới nói: "Tỷ tỷ, chúng ta về thôi."
"Được, được, chúng ta về thôi."
Khi Triệu phu nhân ra về vẫn còn nghe được tiếng mọi người gọi mình là phu nhân, sau khi tiên phu qua đời, bà luôn bị người khác chèn ép, chưa từng được nở mày nở mặt như vậy. Những u sầu mấy ngày qua lập tức tan biến, bà kích động nắm lấy tay Thẩm Lan Đường, hỏi:
"Muội muội quả là liệu sự như thần, đoán được thuốc nhuộm sẽ có vấn đề, nên mới có thể tóm được điểm yếu của Vương quản sự."
Việc người mua lấy hoa hồng, bán hàng thì nâng giá, rồi việc người đó cấu kết với nhau, từ giá cả, địa vị cho đến chất lượng đều có ý định lừa dối chủ. Đây quả thực là quy trình nhận hối lộ chuẩn như sách giáo khoa, ngay cả Vương quản sự cũng không ngờ mình lại hoàn thành đầy đủ các bước như thế.
Đây không gọi là liệu sự như thần, cái này gọi là nhân tính!
Một lúc sau, Triệu phu nhân lại lo lắng hỏi: "Tiền chưởng quỹ thật sự không biết gì sao?"
Thẩm Lan Đường đáp: "Ông ta đương nhiên biết."
Triệu phu nhân hoảng hốt: "Vậy sao không vạch mặt cả ông ta luôn?"
Thẩm Lan Đường giải thích: "Tỷ tỷ, hiện giờ thế lực của tỷ ở xưởng vải còn rất yếu, chúng ta phải lấy đại nghĩa làm trọng. Cách chức một Vương quản sự thì không có vấn đề gì lớn, Tiền chưởng quỹ đương nhiên sẽ bỏ tốt giữ thân. Nhưng nếu tỷ muốn cách chức Tiền chưởng quỹ, ông ta có thể sẽ liên kết với các chưởng quỹ khác để phản công, đến lúc đó phu nhân sẽ mất nhiều hơn được."
"Hôm nay chúng ta chỉ là giết gà dọa khỉ thôi, chứ không phải thật sự muốn khơi mào chiến tranh."
Triệu phu nhân gật gù: "Ra là vậy, ra là vậy."
"Trước mắt tỷ chưa tìm được người nào đáng tin cậy như Liễu quản sự, cứ từ từ đề bạt những người như vậy lên. Đợi đến khi họ có thể một mình đảm đương một phía, tỷ có thể thay hết những chưởng quỹ cũ đi."
Nói đến đây, Triệu phu nhân hiểu ra việc nàng làm hôm nay là để lập uy cho mình, nhưng bà vẫn còn chút lo lắng:
"Chàng trai Liễu kia dù sao cũng còn trẻ, nhỡ không làm được việc thì sao?"
Th