Chương 54: Không Bằng Nổi Điên
Tạ Cẩn chú ý hô hấp trong phòng, còn có tiếng bước chân ngẫu nhiên của người đi lại trong viện cách vách.
Xác nhận không có tình huống gì khác, hắn mới nói khẽ với hai người đang ở dưới đất: "Đứng lên đi."
Hai thị vệ nhanh nhẹn đứng dậy.
"Bây giờ tình huống là thế nào?"
"Ngày ấy sơn tặc chặn đường, đại nhân cùng phu nhân rơi xuống vách núi, chúng ta vài người vừa đánh vừa lui, trên đường có người đi lạc. Chúng ta hai người từ chân núi đến trong thành, một đường đi mấy ngày, vừa hay thấy được tín hiệu đại nhân lưu lại trên đường, liền theo dõi đến nơi này."
"Có liên lạc được với những huynh đệ khác không?"
"Có từng nhìn thấy tín hiệu những huynh đệ khác lưu lại, trước mắt người còn an toàn. Cũng có người lưu lại tín hiệu nói trên núi từng thấy tín hiệu đại nhân lưu lại, xác nhận đại nhân còn sống. Chúng ta nghĩ đại nhân nếu còn sống hẳn là sẽ đi vào thành, liền dọc theo các thành trấn chạy tới."
Căn cứ theo quân quy, sở hữu binh lính chấp hành nhiệm vụ khi bị đánh tan cần nhanh chóng để lại thông tin để xác nhận thương vong, từ nay về sau nếu không có nhiệm vụ riêng cần chấp hành thì phải nhanh chóng hướng đại quân mà dựa vào, nếu có nhiệm vụ thì lấy nhiệm vụ làm trọng.
Đội ngũ của bọn họ đều là bộ hạ cũ của Tạ Cẩn, mà nhiệm vụ lần này là đưa vợ chồng Tạ Cẩn an toàn đến đồng thôn, hiện giờ nhiệm vụ thất bại, thượng thuộc mất tích, việc đầu tiên bọn họ cần làm là tìm kiếm bọn họ.
Vị trí Tạ Cẩn bọn họ từ chân núi rớt xuống cũng coi như khéo, ngay ở cạnh thị trấn, từ đó về sau một đường đi đều là theo hướng xuống núi, không có chuyển động trong núi, bởi vậy tuy rằng dưỡng thương mất mấy ngày, nhưng thời gian đến thị trấn cũng không sai biệt lắm so với những người khác, nói không chừng vẫn là hắn nhanh hơn.
"Các ngươi không nghĩ đến việc báo quan sao?"
Hai người liếc nhau, một người trong đó nói: "Chúng ta có tính toán báo quan, nhờ quan phủ phái người mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng chúng ta quan sát hai ngày, phát hiện huyện lệnh này hằng ngày chỉ biết cùng đám thân hào địa phương uống rượu mua vui, giúp thân hào ức hiếp dân chúng. Chúng ta lo lắng, có lẽ hắn cùng sơn tặc có cấu kết..."
Loại chuyện này bất luận tiền triều hay đương triều đều gặp không ít, ông cố, tổ phụ của Tạ Cẩn khi tiêu diệt thổ phỉ có chừng một nửa là do cấu kết với quan phủ địa phương.
Những người này lo lắng báo quan không những không thể giúp bọn họ tìm được Tạ Cẩn, thậm chí còn cho bọn họ cơ hội trừ khử hậu họa.
"Các ngươi làm rất tốt, huyện lệnh này đích xác có vấn đề, mặc kệ có cấu kết với sơn phỉ hay không, hắn đều không phải một quan tốt. Chuyện của hắn tạm thời không nói, ta lo lắng lần này tập kích chúng ta không phải sơn phỉ bình thường."
"Bọn họ có thể là người Bắc Nhung."
Hai thị vệ thần sắc chấn động.
Thời tiền triều, do mạt đế hoang dâm vô độ, tàn bạo bất nhân, lại cực độ áp súc quân sự tài chính, khiến thủ quân các nơi không chịu nổi một kích, ngoài mười mấy năm dân chúng khởi nghĩa ra, biên cảnh quốc triều cũng vẫn luôn bị ngoại tộc áp bức xâm lược.
Sau này Tĩnh triều thành lập, tổ tiên Tạ gia cùng các khai quốc đại tướng khác mang theo hai mươi vạn biên quân đại chiến với ngoại tộc mấy năm mấy chục hiệp, rốt cuộc đuổi bọn họ ra khỏi biên cảnh tuyến, thu hồi lĩnh vực biên cảnh, tiêu diệt một hai chi ngoại tộc, còn lại vài nhánh kết thành liên minh, vì chi "Nhung" vốn là mạnh nhất nên người Tĩnh gọi liên minh đó là Bắc Nhung, dân chúng hiện tại thường nói Bắc Man chính là nói về tất cả mọi người phương Bắc bao gồm cả Bắc Nhung.
Tạ Cẩn khoanh tay nhìn ánh trăng xa, ánh mắt lại lâm vào cảnh kịch chiến ngày đó.
"Những người đó bỗng nhiên che mặt, thân hình cùng đấu pháp của bọn chúng khiến ta phi thường quen thuộc, trong đó hai kẻ cầm đầu ta luôn có cảm giác là đã từng nhận thức. Hơn nữa ta hỏi người nơi này, nơi đây ở giữa Triệu Kinh đồng thôn, thường xuyên có quân đội đến tiêu diệt thổ phỉ, bọn họ đều chưa từng nghe nói qua có một chi sơn phỉ nào như vậy. Đám người kia vũ lực thiết bị cường đại, nếu thật sự là thổ phỉ thì tuyệt sẽ không vô danh, duy nhất có thể, bọn họ là cố ý chờ chúng ta."
"Thuộc hạ cũng cảm thấy bọn họ mạnh đến đáng sợ, hơn nữa rất có ý thức hợp tác."
Quan trọng nhất là, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, đó là giết!
Tạ Cẩn: "Chuyện này ta phải từ từ điều tra, ta sẽ viết thư cho tổ phụ, cũng nói rõ tình huống với ông ấy, sớm nhất cũng phải nửa tháng mới có hồi âm, chúng ta có nửa tháng để điều tra rõ ràng tình huống."
"Các ngươi mau chóng triệu tập người lại, thời gian còn lại ta đều sẽ ở nơi này, các ngươi nhớ phân tán bảo hộ Triệu phủ."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Còn có phu nhân, các ngươi lưu hai người âm thầm bảo hộ phu nhân, bất luận nàng đi đâu cũng phải đi theo."
"Tuân lệnh!"
Nói xong, Tạ Cẩn trở lại phòng. Thẩm Lan Đường vẫn duy trì tư thế ngủ khi hắn rời đi, vẻ mặt vô tư lự ngủ say, khuôn mặt bầu bĩnh đối diện ánh sáng xuyên qua cửa sổ, hàng lông mày thả lỏng điềm tĩnh cùng khóe môi hơi cong lên, đều viết bốn chữ "Tâm vừa lòng chân".
Tạ Cẩn nhẹ nhàng nằm xuống giường, chậm rãi khép mắt.
...
Ngày thứ hai, Thẩm Lan Đường thảnh thơi mở mắt, thấy rõ tấm mành tuyết trắng trên nóc giường, nàng lại tin rằng chuyện hôm qua không phải là mộng của mình.
Nàng thoải mái hít một hơi, cảm thụ sự tự do cùng mềm mại của tơ tằm, tơ tằm chính là thứ tuyệt vời nhất trên đời, Thẩm Lan Đường ôm chăn lăn mình một hồi trên giường, biểu đạt xong tình yêu từ đáy lòng sau, nàng mở to mắt.
Tạ Cẩn đang ngồi ở trên ghế đối diện, hẳn là hắn đang ngồi thiền, chính là nội lực tuần hoàn trong truyền thuyết, mặc dù không có khoanh chân theo kinh điển nhưng nhìn khí tràng là có thể đoán ra.
Hắn tựa hồ đã nhìn nàng rất lâu, thấy Thẩm Lan Đường nhìn sang, hắn chớp mắt.
"..."
Thẩm Lan Đường chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, trấn định nói: "Đã lâu không ngủ trên giường mềm như vậy, không cẩn thận ngủ quên."
Tạ Cẩn khẽ lên tiếng.
Thẩm Lan Đường cuối cùng lưu luyến không rời vỗ chăn một chút, xuống giường chỉnh sửa lại đệm chăn, sau đó đi đến bàn tính rót cốc nước uống.
Nước trong chảy qua yết hầu, cả người như sống lại.
"A."
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, một tay nắm cái ly tò mò nhìn về phía Tạ Cẩn.
"Có nội lực là cảm giác như thế nào?"
"Là... Có một cổ nhiệt khí sôi trào ở đan điền ngươi, ngươi có thể vận chuyển nó đến bất cứ nơi nào trên cơ thể, những kinh mạch bế tắc hay bộ vị bị thương, dưới sự bao bọc của cổ khí này, giống như mầm non phát ra vào mùa xuân, chậm rãi được khơi thông, được chữa khỏi."
Thật huyền diệu, thật khó hiểu, thật ghen tị!
"Được rồi, ta không hiểu."
Thẩm Lan Đường ra khỏi phòng, chuẩn bị rửa mặt, một hạ nhân bưng nước tới, Thẩm Lan Đường vội vàng tiến lên.
"Để ta tự làm đi."
"Sao có thể để khách nhân động tay?"
"Ta đang ở nhờ nhà phu nhân, nếu cái gì cũng muốn người giúp đỡ thì thật không phải là ý hay." Còn một điều nữa là, nàng có cảm giác rất mạnh về không gian riêng, không thích người khác tùy ý ra vào môi trường sống của mình, cho dù đây là nơi nàng đang ở nhờ.
Thẩm Lan Đường rửa mặt sạch sẽ, đánh răng, thấy trên giường để một bộ xiêm y.
Đây là bộ quần áo hôm qua Triệu phu nhân đưa cho nàng, thân hình nàng và Triệu phu nhân xấp xỉ nhau, Triệu phu nhân liền lấy ra quần áo thời trẻ của mình, cũng vừa người, chỉ là màu sắc hoa văn so với đồ Thẩm Lan Đường mặc hằng ngày trang trọng hơn một chút, có thể thấy được tính tình Thẩm Lan Đường quá hoạt bát.
Ngoài quần áo ra, còn chuẩn bị một bộ bàn trang điểm đơn giản cùng mấy thứ trang sức, Thẩm Lan Đường cầm son phấn ra nhẹ nhàng trang điểm.
Thẩm Lan Đường không quá chú trọng trang phục, khi ở nhà nếu không có ai, nàng có thể dùng một cái trâm cài hoặc một cái vòng tóc buộc tóc cả ngày, nhưng đã mấy ngày không trang điểm, hiện giờ lại thấy mình lấp lánh ánh kim, trong lòng vậy mà sinh ra vài phần vui vẻ.
Cuối cùng, nàng thoa son, ngắm khuôn mặt tươi tắn trong gương, hài lòng với hình ảnh thiếu nữ môi đỏ má hồng.
Nàng nhìn thấy Tạ Cẩn cũng nhìn mình qua gương, liền hỏi:
"Sao vậy?"
Tạ Cẩn nhìn người quen trong gương, đáp: "Rất đẹp."
"... Cám ơn?"
...
Thẩm Lan Đường vẫn kiên trì phương châm đã ăn nhờ ở đậu thì nên cùng người làm việc thiện, nàng đến một nơi mới, quen với việc chủ động nắm bắt tình hình, vừa ra sân sau, nàng liền gặp nha hoàn luôn đi theo Triệu phu nhân hôm qua mang theo hai hộp đựng thức ăn đi tới.
"Phương Vân cô nương."
Nha hoàn tên Phương Vân dừng bước.
"Thẩm phu nhân."
Thẩm Lan Đường và Tạ Cẩn vì che mắt người ngoài đã đổi tên, Thẩm Lan Đường vẫn gọi Thẩm Lan Đường, Tạ Cẩn đổi họ thành Thẩm, gọi là Thẩm Phong, việc này đã sửa từ khi ở Cao gia, tuy Tạ Cẩn chỉ nói là để tránh phiền phức, nhưng Thẩm Lan Đường luôn cảm thấy hắn có chuyện giấu mình.
Thẩm Lan Đường nhìn hai hộp thức ăn rõ ràng nặng trịch, nói: "Ngươi muốn đi chỗ phu nhân đúng không? Ta đi cùng ngươi nhé."
"Không không không, sao có thể để khách nhân giúp chứ?"
Thẩm Lan Đường cười nói: "Đằng nào ta cũng muốn đến chỗ phu nhân nói lời cảm tạ, chi bằng cùng nhau đi."
"Vậy... được rồi."
Thẩm Lan Đường theo Phương Vân đến sân của Triệu phu nhân, Triệu phu nhân đang ở cùng hai đứa con, có trẻ con nên trong viện rất náo nhiệt, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười.
"Ngoan nào, đừng nghịch nữa, hai con ngồi xuống ăn cơm đi!"
Thẩm Lan Đường xách hộp đồ ăn đi vào, thấy nàng, Triệu phu nhân ngạc nhiên nói: "Muội muội tới rồi à, sao lại để muội mang đồ, sao có thể phiền khách giúp chứ?"
Nàng vội vàng đứng dậy.
"Tỷ tỷ khách khí quá, ta trên đường đến vừa hay gặp cô nương Phương Vân, nên giúp xách một chút, nếu không làm gì thì trong lòng ta áy náy lắm."
Triệu phu nhân cười cười, không níu chuyện này nữa, hai đứa trẻ tò mò nhìn Thẩm Lan Đường, Triệu phu nhân liền gọi chúng lại.
"Vị này là Thẩm phu nhân, là khách của mẫu thân, lại đây gọi phu nhân đi."
Hai đứa trẻ lúc nhanh lúc chậm gọi: "Phu nhân an."
Thẩm Lan Đường cười đáp: "Hai vị tiểu công tử tiểu thư an, chỉ tiếc ta đến tay không, lần sau nhất định mang theo lễ gặp mặt cho các cháu."
Triệu phu nhân hòa ái cười, hỏi: "Muội muội ăn sáng chưa?"
"À, vẫn chưa ạ."
"Vậy thì cùng ăn đi."
Hạ nhân bày thức ăn lên bàn, không bao lâu, Thẩm Lan Đường cùng ba mẹ con Triệu gia ngồi vào bàn.
"Nói mới nhớ, nhà muội muội có con cái không?"
"Có một, là con trai, năm nay còn chưa đầy ba tuổi."
"Lạy trời phù hộ, may mà muội và Thẩm công tử không sao, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, người không sao là tốt rồi."
"Đúng vậy, ta cùng lang quân cũng nói, tuy rằng gặp sơn tặc, nhưng sau đó lại gặp được toàn người tốt, có thể thấy họa phúc đều đi liền nhau."
"Muội nghĩ được như vậy là tốt nhất rồi."
Hai người nói vài câu đơn giản rồi bắt đầu dùng bữa.
Thẩm Lan Đường nhìn Triệu phu nhân dịu dàng, nhẫn nại với con cái trên bàn cơm, dần tin rằng bà là người có lòng tốt.
Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, Thẩm Lan Đường lại vốn là một thương nhân đa nghi, nên ngày hôm qua không phải là không hoài nghi mọi chuyện liệu có uẩn khúc gì hay không, nhưng nhìn Triệu phu nhân đối đãi với những người khác, Thẩm Lan Đường thật sự tin tưởng, hoặc có thể nói nàng nguyện ý tin tưởng, Triệu phu nhân là người tốt!
Mọi người ăn gần xong, Thẩm Lan Đường cũng lo Tạ Cẩn không có gì ăn sáng, đang định mang hai miếng bánh củ cải cho hắn thì quản sự vội vàng đi vào.
"Phu nhân, các vị chưởng quỹ đến rồi."
Sắc mặt Triệu phu nhân thoáng thay đổi, đứng lên nói: "Muội muội, ta có việc phải ra ngoài trước, muội ở đây cứ coi như ở nhà mình, có gì cứ nói với quản gia hoặc Phương Vân."
"Ta hiểu rồi, tỷ tỷ."
Triệu phu nhân lúc này mới vội vàng ra khỏi sân.
Sau khi Triệu phu nhân đi, Thẩm Lan Đường hơi bất an, trong đầu thoáng hiện lại cảnh tượng ầm ĩ trong viện ngày hôm qua, bỗng nhiên, Phương Vân bên cạnh dùng lực dậm chân.
"Những chưởng quỹ đó chắc chắn lại muốn bắt nạt phu nhân, không được, ta không thể để bọn họ bắt nạt phu nhân!"
Nói xong, nàng vội vàng chạy ra ngoài. Thẩm Lan Đường do dự tại chỗ hai bước, trong lòng không biết nghĩ gì, cũng đi theo.
Triệu gia kinh doanh buôn bán vải, từ dệt vải, nhuộm màu đến thợ may đều có, ngoài ra còn có mấy trà lâu, tiệm cơm, tiệm vàng, đều là những cửa hàng hàng đầu trong huyện.
Vì có nhiều cửa hàng nên chưởng quỹ cũng nhiều, ngồi chật cả một phòng.
Triệu phu nhân là một phụ nhân nội trợ, vì tình cảm hòa thuận với phu quân, lại không có mẹ chồng ở trên nên có thể nói là người có tiếng nói nhất trong nhà, bao nhiêu năm không ai từng to tiếng với nàng, thế nên khi đột nhiên gặp nhiều khuôn mặt cau có của đám chú bác, trong đầu nàng không tự chủ được căng thẳng lên.
"Các vị, cảm tạ các vị hôm nay đã nể mặt ta mà đến đây tụ họp."
Vừa nói thì hạ nhân bưng trà vào, trong số đó có một người mặc đồ không giống lắm so với những người khác, Triệu phu nhân mở to mắt, không nói gì.
"Từ khi tiên phu qua đời, ta vẫn muốn cùng mọi người ngồi xuống trò chuyện, mấy hôm trước Phương lão bản ở Vân Nhiễm Liệu tràng nói chúng ta đột nhiên không cần thuốc nhuộm của họ nữa, vị nào biết là có chuyện gì không? Chúng ta hợp tác với Phương lão bản không phải đã nhiều năm sao?"
Một chưởng quỹ ỷ vào thâm niên của mình, dẫn đầu mở miệng:
"Phu nhân cô cũng biết đấy, từ khi lão bản qua đời, việc làm ăn trong tiệm càng ngày càng kém, làm ăn kém thì chúng ta phải cắt giảm vốn, thuốc nhuộm của Vân Nhiễm Liệu tràng đắt như vậy, chúng ta sao mà cần được, mấy chưởng quỹ đều đồng ý đổi sang loại rẻ hơn."
"Nhưng Phương lão bản là người thành tín, thuốc nhuộm nhà ông ấy là phu quân đã so sánh mấy nhà, cuối cùng chọn ra loại khó phai màu nhất..."
"Đó là chuyện từ đời nào rồi, màu nhuộm nhà họ cũng cũ kỹ rồi, phải thay đổi cho mới đi thôi."
"Đúng vậy, phu nhân, chính vì màu vải không theo kịp trào lưu nên lợi nhuận của cửa hàng ta mới ngày càng ít đi đấy."
"Nhưng phu quân khi còn sống hai tháng trước còn nói với ta là việc làm ăn rất tốt..."
"Vậy là do phu nhân kinh doanh không giỏi, chúng ta lại không làm gì cả."
"Đúng vậy, chúng ta có thể làm gì chứ?"
"Chúng ta bao nhiêu năm nay làm việc vẫn cứ làm như thế, có khác biệt gì đâu, nếu việc làm ăn không tốt, chắc chắn là do Thẩm phu nhân kinh doanh không giỏi, sao có thể trách chúng ta?"
Mặt Triệu phu nhân dần nóng lên, thấy mọi người căm phẫn, vội vàng cố gắng dập tắt cơn giận của họ.
"Trước kia là ta không tiếp xúc với việc buôn bán, nhưng nếu mọi người chịu nói cho ta nghe, ta sẽ nghiêm túc học hỏi."
Một chưởng quỹ nói giọng âm dương quái khí: "Đây chẳng phải là đang nói đấy sao? Phu nhân gọi chúng ta đến rồi trực tiếp chất vấn, đâu có thái độ muốn nói chuyện đàng hoàng với chúng ta."
Triệu phu nhân: "Ngươi..."
Mọi người ngươi một câu ta một câu, khiến Triệu phu nhân không nói nên lời, mấy người hầu trong nhà Triệu gia đều lộ vẻ tức giận, Phương Vân một chân bước ra ngoài, gót chân hơi nhấc lên, hai tay nắm chặt, có thể thấy là đang giận lắm rồi.
"Phu nhân là một phụ nữ chân yếu tay mềm, lại chưa từng có kinh nghiệm buôn bán, ta thật lo lắng sản nghiệp lão bản để lại sẽ bị phu nhân làm thua sạch, ta cùng lão bản cùng nhau làm việc bao năm, thật không đành lòng thấy ngày đó, hay là phu nhân cứ giao việc làm ăn lại cho người lớn tuổi trong tộc, hàng năm chỉ việc nhận tiền lãi thì sao?"
Triệu phu nhân giật mình, vội nói: "Chuyện đó không thể nào!"
"Sao lại không thể nào? Phu nhân thà để việc làm ăn phá sản chứ không chịu giao cho người trong tộc, chẳng lẽ có tính toán gì khác? Ta nghe nói nhà mẹ đẻ phu nhân cũng buôn bán đấy, chẳng lẽ muốn đem hết việc làm ăn của Triệu gia dâng cho nhà mẹ đẻ?"
"Đương nhiên không phải!"
"Nếu không phải, vì sao không chịu giao ra?"
"Ngươi... ta..."
Đến nước này còn ai không biết ý đồ của bọn họ nữa, bọn họ khí thế bức người như vậy, dù Triệu phu nhân có hiền lành đến mấy cũng sinh giận, chỉ là nàng xưa nay ôn hòa, không biết làm sao để trút giận, đang lo lắng không yên thì đột nhiên một tiếng vang giòn tan, một chén trà rơi mạnh xuống đất, vỡ thành mười mấy mảnh!
"Hôm nay ta xem ai dám ép phu nhân giao cửa hàng!"
Mọi người cùng nhìn lại, Thẩm Lan Đường mặt lạnh tanh, đẩy Phương Vân đang trợn mắt há mồm ra, tiến vào giữa phòng, ánh mắt nàng chậm rãi đảo qua mọi người.
"Giỏi lắm, lão gia mới qua đời không lâu, các ngươi đã từng bước phản rồi, ép phu nhân giao cửa hàng."
"Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa!"
Người bị Thẩm Lan Đường chỉ đều vô thức lùi lại, ánh mắt trốn tránh.
"Các ngươi! Một đám các ngươi, ai mà chưa từng chịu ân huệ của lão gia, nếu không có lão gia thì bây giờ các ngươi ở đâu? Có phải đang lăn lộn trong bùn đất hay đang ở trong căn nhà dột tứ phía đếm mấy đồng tiền tính toán chi li cơm canh ngày mai không? Không có lão gia thì phu nhân cũng không có các ngươi tốt đẹp bây giờ, hiện tại lão gia không còn, các ngươi lật trời muốn ức hiếp phu nhân!"
"Được, được, được lắm, quản gia, mở toang cửa ra, cho hàng xóm láng giềng đều nhìn xem những người này ức hiếp vợ con ân nhân như thế nào!"
Một tràng thao tác này đừng nói đám chưởng quỹ bị nàng mắng, đến Triệu phu nhân và Phương Vân cũng ngây người, quản sự nóng lòng muốn thử, ánh mắt qua lại giữa cửa lớn và Triệu phu nhân, dường như chỉ cần bà ra lệnh một tiếng là sẽ thật sự mở cửa cho hàng xóm láng giềng đến xem náo nhiệt.
Cuối cùng cũng có người phản ứng lại, chỉ vào Thẩm Lan Đường giận dữ nói: "Ngươi là ai, dám ở đây làm càn?!"
"Ta?" Thẩm Lan Đường cười lạnh một tiếng, ánh mắt giả vờ vô ý liếc về phía Triệu phu nhân.
Phu nhân à, ra mặt đi, thân phận là phải dựa vào ăn ý lẫn nhau mà dựng lên đấy ạ!!