Sau Khi Mối Tình Đầu Của Anh Ấy Trở Về, Tôi Ly hôn

Chương 7

Chương 7
Khán phòng lập tức náo loạn.
“Là ai thuê người đi hại người bên cạnh Hách tổng vậy? Gan to thật đấy!”
“Không đúng mà, vừa rồi cô gái kia nói gì? Cô ấy mới là vợ của Hách tổng sao? Nhưng người Hách tổng công khai lại là cô mặc váy tím mà?”
Một phóng viên giải trí nhạy bén ngửi thấy mùi drama:
“Có gì sai sai rồi! Nếu cô gái mặc đồ đen mới là vợ, thì chẳng phải người được công khai lại là người thứ ba à?”
“Đúng vậy! Vừa nãy Hách tổng còn nói là làm theo yêu cầu của cô mặc đồ đen, nếu không phải vợ thì anh ta nghe lời cô ấy làm gì?”
Hách Cảnh Thâm lên tiếng cắt ngang mọi ồn ào:
“Mọi người, tôi xin đính chính: cô Tống không phải người thứ ba.”
Ánh mắt anh rơi xuống người tôi:
“Người thứ ba, là cô Lâm đây.”
Nói xong, màn hình lớn lại hiện thêm một loạt hình ảnh.
Đều là những khoảnh khắc ngọt ngào giữa anh và Tống Y Y lúc còn yêu nhau.
Trong công viên giải trí, khi Tống Y Y mải tạo dáng “pose hình”, Hách Cảnh Thâm cúi đầu ăn luôn cây kem trên tay cô.
Trên tàu lượn siêu tốc, khi Tống Y Y hét to vì sợ, anh cười rồi đưa tay che mắt cô lại.
Trong lớp học, khoảnh khắc anh lén nhìn cô thì bị cô bắt gặp và bấm máy chụp lại ngay.
Từng thước phim của tuổi trẻ, ngây thơ và rực rỡ, kéo người ta trở về những năm tháng thiếu niên.
Không ít phóng viên xúc động, lấy tay che miệng:
“Trời ơi, ngọt thật đấy… Tôi cũng nhớ lại mối tình đầu của mình rồi…”
“Thì ra ký ức về mối tình đầu, dù bao năm trôi qua vẫn khiến người ta khó quên.”
“Nhìn ánh mắt của Hách tổng, rõ ràng vẫn còn yêu rất nhiều.”
“Tình yêu đẹp như vậy, sao lại chia tay nhỉ?”
Tống Y Y cầm lấy micro:
“Trước kỳ thi đại học, vì một chuyện nhỏ mà tôi và Cảnh Thâm giận dỗi.
Cô Lâm đã nhân lúc đó tỏ tình với bạn trai tôi.
Khi tôi định quay lại làm hòa thì lại bắt gặp cảnh cô ấy… hôn anh ấy.”
Giọng cô nghẹn ngào, cố kìm lại cảm xúc rồi mới tiếp tục:
“Lúc đó, tôi nghĩ Cảnh Thâm không còn yêu tôi nữa… nên mới tìm người khác…”
“Cô nói dối!”
Bạn thân tôi – Hạ Hà – tức giận đến mức đập bàn đứng dậy:
“Rõ ràng là cô muốn cùng tên học sinh nghèo đó chạy trốn, nên mới chia tay với Hách Cảnh Thâm trước!
Tiểu Thố còn hỏi cô hai lần là đã chia tay thật chưa, rồi mới hỏi có thể theo đuổi anh ấy không, chính cô đã gật đầu đồng ý!
Sau này cô phát hiện bạn trai cũ đến cả sính lễ cũng không lo nổi, lại quay đầu nhớ tới Hách Cảnh Thâm! Biết rõ anh ấy đã kết hôn mà còn mặt dày giả vờ ngây thơ, lừa nhân sự để chui vào làm thư ký!
Nếu thật sự nói ai là người thứ ba, thì chính là cô mới đúng đấy!”
Biểu cảm của Hách Cảnh Thâm khựng lại một chút.
Nhưng rất nhanh, anh lấy lại bình tĩnh.
Vì cả hội trường đã rơi vào trạng thái bối rối, các phóng viên nhìn nhau khó hiểu:
“Chờ chút, nếu cô Hạ nói đúng thì đâu phải ngoại tình?”
“Hai người đang giận dỗi, nói mấy lời bốc đồng, Lâm Tiểu Thố lại tưởng thật, vậy chẳng phải cô ấy mới là người xen vào à?”
“Nhưng mà rõ ràng Tống Y Y đã đồng ý để cô ấy theo đuổi Hách Cảnh Thâm rồi mà? Nói như vậy thì chẳng phải đã chia tay rồi sao?”
“Nói cho cùng thì cũng là lời Tống Y Y nói ra trước, trách được ai?”
Tống Y Y không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, có chút hoảng hốt kéo nhẹ tay áo Hách Cảnh Thâm:
“Cảnh Thâm… lúc đó… chúng ta thật sự chưa chia tay sao?”
Hách Cảnh Thâm dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Anh khẽ quay đầu, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Tôi siết chặt tay, bình tĩnh nhìn anh:
“Hách tổng, năm đó là anh tình nguyện, tôi cũng tự nguyện, đúng không?”
Anh khẽ nhíu mày.
Chậm rãi cầm lấy micro:
“Đúng vậy… tôi và cô Tống khi đó vẫn chưa chia tay. Mọi chuyện năm đó chỉ là một hiểu lầm.
Nếu không phải tình cờ gặp lại sau ngần ấy năm, có lẽ cả đời tôi cũng không biết sự thật.”
Giới phóng viên lập tức chộp được “quả dưa lớn”:
“Nói cách khác, lúc đó Lâm Tiểu Thố nhân lúc hai người cãi nhau, lợi dụng cơ hội hôn Hách Cảnh Thâm, khiến Tống Y Y đau lòng mà tìm người khác.
Còn Hách tổng thì nghĩ rằng Tống Y Y đã phản bội mình, nên mới chọn Lâm Tiểu Thố làm bạn gái?”
Tống Y Y và Hách Cảnh Thâm đều không phủ nhận.
Ngay lập tức, mọi ống kính đồng loạt hướng về phía tôi:
“Sốc! Lâm Tiểu Thố – người thứ ba ‘biết rõ vẫn xen vào’ suốt năm năm trời!”
“May mà Hách tổng và cô Tống hóa giải hiểu lầm, nếu không thì tiếc cả một đời!”
“Tên cô ta là Lâm Tiểu Thố? Tên nghe đã thấy hời hợt như chính con người rồi.”
“Các người nói linh tinh cái gì đấy!”
Hạ Hà giận dữ định xông lên tranh luận, nhưng tôi đã giữ cô lại.
Tôi nhìn thẳng vào Hách Cảnh Thâm:
“Vậy, anh muốn ly hôn với tôi sao?”
Anh ngập ngừng vài giây.
Rồi gật đầu:
“Đương nhiên.”
Cả hội trường lập tức vỡ òa tiếng vỗ tay và hò reo:
“Chúc mừng Hách tổng và phu nhân hóa giải hiểu lầm!”
“Dù vòng vo thế nào, cuối cùng vẫn là người định mệnh!”
Hách Cảnh Thâm không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi.
Tôi không rõ anh đang mong chờ điều gì từ tôi, chỉ gật đầu:
“Được thôi.”
Anh thoáng ngẩn ra.
Tôi kéo tay Hạ Hà, quay người rời khỏi sân khấu, lướt qua từng lớp phóng viên và máy quay, không quay đầu lại.
Khi thỏa thuận ly hôn được đưa đến tận tay tôi, người đưa còn nhìn tôi bằng ánh mắt giễu cợt.
Hạ Hà nổi giận lườm anh ta:
“Nhìn cái gì? Ký liền cho rồi, rồi tôi gửi lại ngay bây giờ!”
“Cô Lâm chắc chắn sẽ không ký đâu.”
Người trợ lý thân cận của Hách Cảnh Thâm cười nhạt:
“Rời khỏi Hách tổng thì ai cho cô ta nhiều tiền như thế nữa?
Bản thỏa thuận ly hôn này viết rõ là cô ta phải ra đi tay trắng, chắc chắn cô ta tiếc nuối lắm.”
“Ai nói cô ấy tiếc!”
Hạ Hà giận đến mức giậm chân, tôi vội kéo cô ấy lại, nhìn người trợ lý kia:
“Tôi sẽ mang bản hợp đồng về, để xem xét thêm.”
Anh ta làm một động tác mời đầy giả tạo:
“Cô cứ tự nhiên.”
Khi tôi và Hạ Hà quay người rời đi, nghe rõ tiếng anh ta gọi điện thoại:
“Vâng, Hách tổng, đúng như anh nói, cô ấy quả nhiên không muốn ký.
Có lẽ lúc trước đề nghị ly hôn chỉ là chiêu lùi một bước để tiến ba bước.”
Ở đầu dây bên kia, tôi nghe thấy tiếng Hách Cảnh Thâm cười khẩy.
Nhưng anh ta không hề biết, tôi thật sự sẽ ký.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất