Lúc cảnh sát Phương hồi tưởng, biểu cảm trên mặt rất tự nhiên.
“Tan tầm hôm sau, tôi lại bước ngang qua cửa hàng kia, vẫn thấy người phục vụ đó đang quét dọn vệ sinh.”
“Tôi hỏi cô ta có cà phê không, cô ta đáp không có.”
“Tôi nói Coca cũng được. Nhưng khi cô ta rời bếp thì vẫn bưng cho tôi một ly cà phê.”
“Sau đó, tôi phát hiện một việc. Vào ban ngày người phục vụ đó sẽ bình thường, nhưng tới tối thì chỉ lặp lại một hành động. Ngày thứ ba tôi không vào cửa hàng, chỉ đứng ngoài cửa nhìn cô ta. Cứ như cô ta không hề thấy tôi, cứ lo quét dọn, lục tục làm suốt một tiếng. Tiếp theo cô ta vào nhà bếp rồi không ra nữa. Tôi đã từng vào nhà bếp kia rồi, không có cửa sau.”
“Tôi vốn định vào xem thử, vừa đẩy cửa ra, người phục vụ đó lại đột nhiên xuất hiện từ phía đối diện… Như thể cô ta đã đoán trước được chuyện tôi sẽ tiến vào vậy.”
“Cô ta vẫn nở nụ cười đặc trưng đó, hỏi tôi muốn uống gì.”
“Tóm lại, cả thị trấn đều kỳ quái đến khó tả. Người có thể tự nhiên biến mất, cũng có thể bất ngờ quay về. Càng nghiêm trọng hơn, bọn họ căn bản không cảm thấy nguy hiểm đã cận kề. Tôi đoán nơi đây chắc chắn đang bị quấy phá bởi sức mạnh kỳ lạ nào đó.”
Cảnh sát Phương nhìn về đằng xa.
Trời xẩm tối.
Ánh đèn thắp sáng toàn bộ khu vực múa rối, ai nấy cũng đang chờ đợi buổi biểu diễn. Cảnh sát Phương vứt tàn thuốc trong tay xuống, lấy chân nghiền nát, nói: “Tôi ở đây xem một chút, không nhiều lời với các người nữa. Các người tự chú ý an toàn, ban đêm cũng đừng đi lung tung, nếu gặp chuyện gì không giải quyết được thì đến cục cảnh sát tìm tôi.”
“Vâng.”
Lương Dĩnh vẫn luôn giữ im lặng, gương mặt cô ta tái nhợt, lòng đầy lo lắng: “Nếu thị trấn này đáng sợ như vậy, liệu có phải chồng tôi đã gặp nguy hiểm rồi không? Anh ấy có thể đã biến thành một người khác, hoặc biến thành rối gỗ như mấy đứa nhỏ mất tích! Trời ơi, các người có thấy con rối nào trông giống Bạch Thư Vũ không?”
“Không có, nhưng Lương Dĩnh này, vừa rồi cô không nghe lời cảnh sát Phương nói sao?” Mạnh Lan hỏi ngược lại: “Anh ta kể lúc đến nơi đây mình gặp được một người đàn ông. Dựa theo miêu tả của anh ta, cô cảm thấy giống chồng cô không?”
“Không biết, tôi không biết!” Lương Dĩnh lẩm bẩm một mình: “Tôi muốn tới nhìn rối gỗ trước, không phải các người bảo rối gỗ rất kỳ lạ ư? Nếu rối gỗ biến thành người, người biến thành rối gỗ thì sao, tôi phải đi tìm thử!”
Dứt lời, cô ta lập tức bước về phía kho hàng, dường như đã nhận định chồng mình có liên quan tới rối gỗ.
Mạnh Lan nhìn bóng dáng cô ta: “Nhìn từ thái độ của cảnh sát Phương, thị trấn này như đang bị người ta lên dây cót, đến đêm khuya thì không vận hành nữa.”
“Không đúng, tối qua ông chủ nhà nghỉ vẫn thức tới khuya, hơn nữa lúc nói chuyện với em cũng không thấy ông ta khác thường gì.” Giang Sách Lãng phản bác cô: “Tình trạng như người phục vụ chỉ xuất hiện theo số ít, và cũng tương tự vậy, chỉ mỗi bà Trương cho rằng con mình có vấn đề.”
“Cảnh sát Phương cũng có vấn đề.” Cố Diệp lên tiếng: “Tuy anh ta đang mặc đồng phục, thoạt nhìn cũng bận rộn, nhưng tôi cứ cảm giác anh ta không làm tròn nhiệm vụ. Trước tiên tôi sẽ nói về những sơ hở của anh ta.”
“Thứ nhất, không được phép tiết lộ chi tiết của vụ án, nhưng dường như anh ta đang phơi bày ra, thể hiện lối tư duy khác biệt của bản thân. Thứ hai, không thể hút thuốc trước mặt người khác, đây là tính chuyên nghiệp.”
“Thứ ba, phương hướng giải quyết vụ án mất tích của anh ta cũng không đúng. Anh ta có tới gặp nạn nhân nói chuyện không? Đã tiến hành tư vấn tâm lý cho trẻ nhỏ chưa? Có điều tra rõ nguyên nhân gây ra và quá trình mất tích không? Tôi thấy anh ta cứ loanh quanh, lo lắng suông chứ không hề đáng tin cậy trong việc điều tra. Hơn nữa anh ta nói mình tìm kiếm, vậy anh ta tìm kiếm bằng cách nào? Theo lời anh ta, bọn nhỏ tự trở về? Trở về từ nơi nào, anh ta đã đến tận nơi xem xét chưa?”
Cố Diệp phân tích rõ ràng mạch lạc: “Ngược lại, tôi cảm thấy anh ta cũng giống một công cụ hình người, kiểu như một vai phụ râu ria thúc đẩy cốt truyện phát triển ấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Hạ Vãn Vãn vẫn đang cố gắng theo kịp suy nghĩ của mọi người, nhưng chuyện này quá khó với cô ấy, nghĩ mãi không ra: “Những gì mọi người nói, hình như không liên quan tới rối gỗ đúng không? Nhân viên phục vụ ở cửa hàng hamburger liên quan gì đến rối gỗ?”
“Có lẽ cô ta là một con rối gỗ.” Mạnh Lan đáp.
Hoàng hôn đỏ rực treo nơi chân trời, những kiến trúc thấp bé màu trắng được mạ một tầng vàng son. Ngày càng nhiều bạn nhỏ tụ tập trong khuôn viên đoàn múa rối, phụ huynh ngồi trên tấm trải dã ngoại ăn bánh mì Pháp và đọc báo, trẻ em thì chơi xích đu. Cửa hàng hamburger ở đằng xa sáng trưng ánh đèn, hàng người đợi ăn cơm đã kéo dài ra đường cái.
Ở đây tựa như một nơi mô phỏng cuộc sống con người.
Lương Dĩnh xám xịt mặt mày rời kho hàng: “Thật sự không có chồng tôi, các người định làm thế nào? Chúng ta phải vào ngọn núi mà bọn trẻ mất tích sao?”
“Từ từ đã, xem biểu diễn rối gỗ trước.” Mạnh Lan trả lời.
Lương Dĩnh nói: “Thú thực, trước khi tiến vào kho hàng tôi còn tưởng chồng mình ở bên trong, tôi cảm thấy anh ấy ở ngay bên cạnh nhìn tôi, nhưng tôi không tìm ra anh ấy. Liệu có thể anh ấy đã thay đổi, biến thành một khúc gỗ rồi không? Ông chủ nhà nghỉ bảo từng có một người trông giống tác gia ở nhà nghỉ, nhưng anh ta biến mất rồi. Tuy ông chủ không nhận ra, nhưng tôi nghĩ đó chính là chồng tôi! Anh ấy vẫn đang đợi tôi cứu anh ấy, đợi tôi tìm được anh ấy!”
Lương Dĩnh càng nói càng kích động, ngực cô ta phập phồng thở dốc, cứ như sắp ngất xỉu.
“Cô vẫn nên ăn thứ gì trước đi.”
Mạnh Lan đến xe đồ ăn mua năm phần hotdog và Coca đá, bắp rang, thêm cả bánh quy bơ đậu phộng. Năm người tìm một mảnh đất trống rồi ngồi trên bãi cỏ.
Nếu đây không phải thế giới Thần Ẩn, hiện giờ bọn họ tựa như đôi tình nhân nhỏ đang nhàn nhã hưởng thụ tuần trăng mật.
Mạnh Lan dựa vào người Giang Sách Lãng, thong thả ung dung ăn hotdog, khóe miệng dính chút sốt mù tạc màu vàng.
Giang Sách Lãng lấy tay lau sạch nước sốt bên miệng cô, hỏi: “Còn muốn ăn gì không? Mình có thể mua thêm ấy em.”
Cố Diệp cảm thấy mình không thể chịu được khung cảnh trước mặt này! Anh ấy đã từng tưởng tượng Mạnh Lan yêu đương sẽ thế nào, nhưng hình ảnh thế này thì anh không tưởng tượng ra nổi. Anh ấy cho rằng khi Mạnh Lan yêu đương, ít nhất cô phải ngồi trong một nhà hàng Ngọc trai đen (*), sau đó bắt đầu giới thiệu 800 cách ăn cá hồi cho nhà trai.
(*) 黑珍珠的餐厅 - Nhà hàng Ngọc trai đen là tổ chức hướng dẫn dành cho người sành ăn và được mệnh danh là “Michelin của Trung Quốc”. Ban tổ chức sẽ đánh giá các nhà hàng được lựa chọn hàng năm từ ba khía cạnh: trình độ nấu nướng, kinh nghiệm, tính kế thừa và sự đổi mới.
Cảnh tượng bây giờ vừa lãng mạn vừa mộc mạc.
Ba người bạn nhỏ lảo đảo chạy tới, bọn chúng đang thèm bắp rang và bánh quy trong tay bọn họ. Người dân ở đây đều gặp nhau sớm chiều, ai nấy cũng là hàng xóm láng giềng, có đồ ăn ngon sẽ chia sẻ cho nhau, vốn dĩ họ không cảm thấy đường đột hay không lễ phép gì đó. Một cô bé trong đó thẹn thùng, nở nụ cười ngọt ngào: “Chị ơi, em có thể nếm một miếng không? Em muốn ăn bánh quy này.”
Hạ Vãn Vãn cười hiền dịu: “Dĩ nhiên được rồi, em có thể chia cho những bạn khác.”
“Cảm ơn chị!” Cô bé hân hoan nhảy nhót rồi quỳ xuống đất cầm ba cái, hiển nhiên cô bé đã bị mùi bơ đậu phộng hấp dẫn, còn chưa bò dậy thì đã nhét ngay một cái vào miệng mình.
Cô bé cầm bánh quy, vui vẻ chạy xa. Lương Dĩnh vẫn dõi mắt theo cô bé, cô ta hơi nhíu mày, một loại cảm giác quen thuộc khó tả dâng lên trong lòng.
Lương Dĩnh vô thức cắn một miếng bánh quy, cảm thán: “Cô bé đáng yêu quá, đợi sau khi tìm được chồng, chúng tôi sẽ nhận nuôi một đứa trẻ.”
Mạnh Lan nhớ Lương Dĩnh từng kể chuyện bản thân mang thai, chẳng lẽ cô ta cũng bị phân liệt nhân cách như Hoàng San San?
“Tôi nhớ cô từng kể…” Mạnh Lan biết như vậy rất thất lễ, nhưng cô không thể giữ vấn đề này trong lòng được.
Lương Dĩnh cũng không cảm thấy bị động chạm gì, cô ta giải thích: “Tôi có một đứa con, tên ở nhà của con bé là Dâu Tây, da con bé trắng lắm, lúc khuôn mặt đỏ bừng nhìn đáng yêu cực. Nếu Dâu Tây Nhỏ còn ở đây thì chắc cũng đã năm tuổi rồi. Năm ngoái con bé ngã bệnh rồi qua đời, nổi mẩn đỏ và mụn nhọt, trị không hết. Về sau chúng tôi không còn muốn sinh con nữa, nên định nhận nuôi một đứa.” Lương Dĩnh buồn bã, đôi mắt nhuốm đầy đau thương.
“Thật ra cũng tại tôi cả, lúc sinh Dâu Tây Nhỏ tôi cứ lo bận bịu công việc, bằng không Dâu Tây Nhỏ cũng sẽ không sinh non, cơ thể cũng không yếu ớt như vậy.” Giọng điệu Lương Dĩnh nặng nề, nói tới cuối còn hơi nức nở.
Trong câu chuyện của thế giới Thần Ẩn, chẳng một ai sống tốt.
“Dì! Dì ơi!”
Một cậu bé chạy như điên đến: “Dì ơi, Dâu Tây Nhỏ, Dâu Tây Nhỏ cậu ấy không ổn rồi! Dì qua xem cậu ấy bị sao đi ạ? Vừa ăn bánh quy kia xong thì…”
Mạnh Lan:?
Giang Sách Lãng:?
Cái quái gì vậy?
Dâu Tây Nhỏ?
Không phải Dâu Tây Nhỏ đã chết rồi sao?
Trùng tên trùng họ?
Nghe được cái tên quen thuộc, Mạnh Lan lập tức nhảy dựng lên.
Lương Dĩnh cũng đứng phắt dậy như nổi điên, như thể người ngã xuống đất chính là con gái mình. Khi cô ta vọt đến trước mặt cô bé đã ăn vụng bánh quy ban nãy, nhìn khuôn mặt đỏ lên vì đau đớn đó, toàn thân cô ta không kiềm được cơn run rẩy!
Cô ta sẽ không nhìn lầm, cả đời này cô ta cũng không nhìn lầm được, người nằm dưới đất thực sự là con gái cô ta!
Trên người Dâu Tây Nhỏ nổi lên một mảng ban đỏ, lan khắp cánh tay lên tận cổ! Cô bé đau đớn nắm lấy cổ áo, gần như sắp không thở được.
“Dâu Tây Nhỏ!” Lương Dĩnh hét to, cô ta nhớ ra cơ thể con gái mình rất yếu ớt, dị ứng với cả thịt cá lẫn đậu phộng!
Cô ta bế cô bé lên, hốt hoảng thất thố la lớn: “Bệnh viện, bệnh viện ở đâu! Có người bị dị ứng không thở được!”
Cô ta biết, bây giờ cổ họng Dâu Tây Nhỏ nhất định đã sưng lên, khiến con bé khó mà hô hấp! Bệnh dị ứng có thể dẫn tới mất mạng, cô ta đã mất Dâu Tây Nhỏ một lần, không thể mất thêm lần thứ hai!
Đương nhiên Lương Dĩnh biết chuyện này rất vô lý, tro cốt của con gái vẫn còn đặt trong nhà, sao có thể xuất hiện trong trấn nhỏ mà chồng cô ta mất tích được!
Nhưng cô ta không thể thấy chết không cứu, cho dù đây là bẫy rập đi chăng nữa, cô ta cũng không thể trơ mắt nhìn Dâu Tây Nhỏ chết một lần nữa!
“Cứu tôi với! Ai cứu tôi với!” Lương Dĩnh kêu tới mức đau xé ruột gan.
Hai người phụ nữ nghe thấy tiếng cầu cứu, lập tức cuống quýt đáp lại: “Tôi đưa cô đến trạm y tế, nhanh lên nhanh lên! Nhất định không được chậm trễ!” Bọn họ đưa Lương Dĩnh ra ngoài nơi cắm trại, để lại bốn người còn đang kinh ngạc.
Hạ Vãn Vãn yếu ớt hỏi: “Nếu mình nhớ không lầm, vừa nãy cô ta nói con gái mình đã chết rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” Mạnh Lan đáp: “Chẳng lẽ nhiệm vụ này là người chết hồi sinh, người chết bất tử?”
Giang Sách Lãng nhìn bánh quy trong tay mình: “Ban nãy cô bé đó quay lưng về phía Lương Dĩnh lấy bánh quy, nên Lương Dĩnh không thể thấy bề ngoài của cô bé. Giống với ảo giác hôm nay, chúng ta phải biết được liệu cô bé đó biến thành ngoại hình của Dâu Tây Nhỏ, hay vốn là Dâu Tây Nhỏ, điều này rất quan trọng đối với nhiệm vụ của chúng ta.”
“Ý anh là?” Mạnh Lan bất động.
“Thật cũng là giả, thật thật giả giả, nếu giấc mộng trở thành sự thật thì sao?” Giang Sách Lãng nhắc nhở Mạnh Lan nhớ về thẻ ẩn: “Anh nghĩ có lẽ mình đã hiểu được tất cả những điều bất ổn xoay quanh thị trấn này rồi. Thị trấn này không có thật, có thể nó là hình chiếu của một bộ phim hoặc câu chuyện nào đó, còn chúng ta là nhân vật trong bộ phim này. Thế nên, biển hiệu song ngữ Trung - Anh, người dân quái dị, cảnh sát kỳ lạ, toàn bộ địa điểm đều là giả hết.”
“Bạch Thư Vũ, tốt nghiệp Đại học Nam California.” Mạnh Lan khẽ nói: “Ắt hẳn anh ta tốt nghiệp ngành điện ảnh, anh ta là một biên kịch, chúng ta đang ở trong kịch bản của anh ta.”
- -------------------
Lời tác giả:
Mạnh Lan: Nếu là kịch bản, sao lại không thấy tình tiết lãng mạn?
Giang Sách Lãng: …