Mạnh Lan giật bắn người!
Cô lặng lẽ nhìn về phía màn hình di động đang lập lòe giữa màn đêm.
Trên màn hình hiển thị một tin nhắn xa lạ.
[Mau xuống xe!]
[Bọn họ không phải người!]
[Rời khỏi đây, chạy nhanh đi!]
Nỗi lạnh lẽo dâng lên từ lòng bàn chân Mạnh Lan, khóe mắt cô liếc qua ảnh phản chiếu của Hạ Vãn Vãn lẫn Giang Sách Lãng trên cửa sổ xe. Trên thực tế, rõ ràng hai người không hề nhúc nhích, nhưng trong mặt kính xe, bọn họ lại thong thả, không hẹn mà đồng loạt chuyển động phần đầu, “lạch cạch lạch cạch” quay đầu đối diện với Mạnh Lan, khóe miệng lộ ra nụ cười quái dị.
Động tác cứng đờ của bọn họ trông giống hệt con rối bị kẹt bánh răng giữa phần đầu và cổ.
“Bác tài!” Mạnh Lan đột nhiên la to.
Tài xế taxi không thích việc Mạnh Lan cứ gào thét như vậy, ông ta đã gặp nhiều cô gái với cảm xúc bất ổn thế này. Tài xế liếc Mạnh Lan: “Làm sao? Đừng gấp, sắp đến sân bay rồi.”
Xe còn đang đi trên đường cao, tài xế cũng không muốn dừng giữa chừng.
“Mạnh Lan.” Giang Sách Lãng bỗng bắt lấy tay cô.
Mạnh Lan giật nảy mình, ngạc nhiên nhìn anh.
Bàn tay Giang Sách Lãng ấm áp, trên gương mặt anh không hề xuất hiện biểu cảm quái dị, nhưng Mạnh Lan chỉ thấy có phần xa lạ. Cô cắn môi dưới, cố gắng giữ bình tĩnh, đến khi họ đối diện nhau thì cô đã bất giác cắn rách cả môi mà chính cô còn không nhận ra.
Giang Sách Lãng đã chú ý từ ban nãy, thái độ của cô bất chợt trở nên căng thẳng, anh bèn vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Thả lỏng, em thả lỏng một chút, có phải em đã thấy thứ gì rồi không?”
Khi Mạnh Lan nhìn về phía kính xe một lần nữa, tư thế của Giang Sách Lãng và Hạ Vãn Vãn vẫn bình thường.
Chẳng lẽ vừa rồi cô gặp ảo giác?
“Lan Lan, buông tay anh ra trước đi.” Giang Sách Lãng dẫn dắt cô, bấy giờ Mạnh Lan mới phát hiện tay phải của mình đã kéo tay nắm trong xe ra, may sao tài xế đã khóa cửa xe nên cô mới không thực hiện được.
Cô chú ý đến tay mình vô thức đặt trên cửa xe, kích động tới mức toát mồ hôi lạnh khắp người. Tuy cảm xúc cô hơi dao động, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Giang Sách Lãng biết cô đang suy tư làm rõ mọi việc.
Giang Sách Lãng chọc chọc Hạ Vãn Vãn: “Cô mèo lưu lạc này, kêu một tiếng ‘Meo’ cho nữ chủ nhân đã cưu mang em nghe đi.”
Hạ Vãn Vãn chưa hiểu vấn đề:?
Mạnh Lan thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, em đã biết, vừa rồi vấn đề nằm ở em. Em thấy bộ dạng của hai người rất kỳ lạ, như thể đang bị kiểm soát vậy.”
Hạ Vãn Vãn thất kinh: “Bộ dạng gì?”
Mạnh Lan bất đắc dĩ giơ tay: “Em cần phải phân biệt giữa ảo giác và hiện thực một chút. Ban nãy Bách Liễn đón chúng ta là hiện thực đúng không?”
“Phải.”
“Vậy sau khi lên xe, em đã gặp vấn đề.” Mạnh Lan phân tích: “Vừa rồi em cảm nhận được nguy hiểm rất rõ, cảm giác đó khiến em bắt đầu suy tư hoài nghi tất cả mọi thứ trước mắt mình, em nghĩ mọi người đều bất thường, phải nhanh chóng chạy đi. Thậm chí em còn nhận được tin nhắn.”
Đúng, tin nhắn.
Tại sao lại có tin nhắn?
Mạnh Lan nhìn di động, tin nhắn trên đó đã biến mất.
“Biến mất rồi?” Mạnh Lan đưa điện thoại cho Giang Sách Lãng: “Khi nãy em thấy có người bảo em chạy mau, nói nơi này rất nguy hiểm.”
Sắc đen trong đôi mắt Giang Sách Lãng ngày càng đậm, sâu thẳm không thấy đáy. Anh nhìn màn hình di động của Mạnh Lan rất lâu, cuối cùng khôi phục bình tĩnh, cười rộ lên.
“Anh cười gì vậy?”
“Em không thấy quen quen à?” Giang Sách Lãng hỏi, rồi nói tiếp: “Cảm giác này, ắt hẳn em biết nó tới từ đâu.”
“Không có khả năng. Gã đã chết, em đã chứng kiến thi thể bị thiêu rụi của gã!” Trên mặt Mạnh Lan hiện đầy vẻ không tin. Cô nhíu mày, đáp chắc nịch: “Gã không thể nào sống lại được, cả anh lẫn em đều rất rõ chuyện này.”
Mạnh Lan gõ gõ phần tựa lưng sau ghế của Cố Diệp: “Anh làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đã từng thấy trường hợp người chết hồi sinh chưa?”
“Lúc thầy bói múa phép (*) lừa người khác ở nông thôn thì có xuất hiện.” Cố Diệp trả lời.
(*) Nguyên văn là 跳大神 - Khiêu Đại Thần: Đây là một nghi lễ của đạo Shaman ở Mãn Châu. Những hoạt động của nghi lễ bao gồm chữa bệnh, xua đuổi tai họa, cầu phúc, bói toán, tiên đoán và những vấn đề khác mà con người cần giải quyết.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Nghe mấy người này nói chuyện, tài xế cứ tưởng mình đang gặp phải bốn thanh niên với đầu óc bất thường, đành bĩu môi rồi tăng âm lượng của radio lên đôi chút. Xe chạy về phía sân bay, cả quãng đường không gặp phải trở ngại gì. Bốn người chẳng ai mang hành lý, họ thuận lợi làm thủ tục, Mạnh Lan nâng hết vé bọn họ lên hạng thương gia.
Cô nằm trên ghế sofa của máy bay, cầm ly sữa bò còn một nửa mà tiếp viên hàng không đưa tới, quanh môi cô dính một đường viền màu trắng.
Sau khi vào cabin, Mạnh Lan hơi nóng nảy, dù sao đây cũng là không gian kín. Cô liếm liếm khóe môi, ánh mắt liếc qua tiếp viên hàng không, rồi nhìn sang khu vực khoang phổ thông sau tấm rèm.
Giang Sách Lãng hỏi: “Sao vậy? Thấy người quen nữa à?”
“Không có. Cũng có thể do tác dụng phụ của nước sông Minh trong người em.” Mạnh Lan trả lời: “Em vẫn bất an lắm, thấy rất đáng sợ.”
Cô thở dài, trông chán nản suy sụp: “Chúng ta phải nhanh chóng liên lạc với Giang Dật Triều thôi, nhiều khả năng Bách Liễn lành ít dữ nhiều rồi. Nhưng trước tiên, em vẫn muốn hỏi lại vấn đề kia, người chết có thể hồi sinh không?”
“Không thể. Vào lần đầu chúng ta gặp mặt, em đã thấy Trương Kim Long, còn nhớ tên đã chết trong nhiệm vụ đó không? Lúc ấy có lẽ Trì Lân đã theo dõi em và tạo ra ảo giác.” Giang Sách Lãng nói: “Người chết không thể sống lại.”
“Không đúng.” Mạnh Lan nhìn vào mắt anh: “Mẹ em, anh đã gặp mẹ em.”
Cố Diệp ngồi ở hàng phía trước giật nảy mình: “Anh thấy mẹ của em ấy ư? Hai người rơi vào nhiệm vụ gì thế? Không phải mấy năm trước dì đã…”
“Anh nói nhỏ thôi!” Hạ Vãn Vãn giận dữ quở trách: “Người khác nghe được sẽ nghĩ anh bị bệnh tâm thần đó!”
“Xin lỗi xin lỗi.” Qua khe hở, Cố Diệp quay đầu hỏi: “Chuyện là thế nào?”
“Quên kể anh nghe nửa đoạn sau của nhiệm vụ.” Mạnh Lan giải thích thêm: “Thông qua năng lượng của nhiệm vụ, người chết có thể quay về trong khoảng thời gian ngắn, nhưng không phải ở trạng thái sống lại, bà ấy chỉ mượn một vật dẫn.”
“Thế chẳng phải dì còn, còn ở trong cơ thể em sao?” Cố Diệp kinh ngạc tới mức không nói được câu hoàn chỉnh. Nếu để dì nghe thấy lời đại nghịch bất đạo vừa nãy của anh ấy, không chừng anh ấy sẽ dì bị đá một cú mất. Phải biết rằng mẹ Mạnh Lan là một người phụ nữ nhiệt huyết phóng khoáng, chẳng hề liên quan gì đến cái tên dịu dàng của bà! Thuở nhỏ khi Cố Diệp không nghe lời, không ít lần đã bị người dì hàng xóm này dạy dỗ.
Giang Sách Lãng nói: “Đúng là em đã nhắc nhở anh. Nếu có linh hồn, ắt hẳn có thể mượn năng lượng từ nhiệm vụ để thực hiện. Nhưng em cũng phải hiểu, chúng ta đang ở thế giới hiện thực, chứ không phải trong nhiệm vụ.”
Hạ Vãn Vãn dựa vào chỗ tựa lưng, hai chân quỳ trên ghế, đôi mắt cô ấy xoay tròn, nhìn tới nhìn lui gương mặt Giang Sách Lãng. Cô ấy nghi ngờ nhìn anh, chậm rãi hỏi: “Tại sao em thấy không ổn lắm…?”
Cô ấy nghĩ đi nghĩ lại, cứ cảm giác kể từ nửa giờ trước, khi Mạnh Lan gặp vấn đề thì mọi chuyện đã trở nên bất ổn và phát triển theo chiều hướng không thể khống chế. Lúc ở trên xe, thật ra cô ấy cũng có cảm giác giống Mạnh Lan, nhưng rất nhanh đã quên mất. Bây giờ lên máy bay, nỗi sợ hãi ban nãy đã rục rịch kéo về, Hạ Vãn Vãn tựa như một con thuyền ngả nghiêng giữa mưa gió, làm cách nào cũng không thể ổn định nổi cảm xúc hỗn loạn của mình.
Giang Sách Lãng hỏi: “Em thấy không ổn ở đâu?”
“Lúc này em không ở trong nhiệm vụ đúng không?” Hạ Vãn Vãn hỏi tiếp.
“Hiển nhiên rồi, tôi và Mạnh Lan tiến vào nhiệm vụ, nhưng em thì không. Hơn nữa, bây giờ không xuất hiện sương trắng, không có chữ máu, tất cả những thứ trong nhiệm vụ không hề tồn tại.” Giang Sách Lãng cảm nhận được Hạ Vãn Vãn đang lo lắng, anh tháo dây an toàn và đứng lên, dùng đôi mắt lướt một vòng quanh khoang thương gia.
Chuyến bay đêm khuya chỉ gồm mấy người bọn họ và tiếp viên.
Hành khách trong khoang phổ thông đã ngủ hết, trong cabin chỉ còn ánh đèn ngủ.
“Tại sao, vừa rồi rõ ràng là buổi tối đúng không? Vì sao bên ngoài biến thành ban ngày chứ?” Hạ Vãn Vãn chậm rãi hỏi: “Anh nhìn này, mặt trời lên cao rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Bên ngoài cửa sổ máy bay, sương trắng dày đặc giăng khắp không trung, mặt trời đỏ rực tựa đôi mắt đỏ của một con quái vật dưới đáy biển, như con bạch tuộc khổng lồ đang lặng lẽ nhìn họ chòng chọc.
Hạ Vãn Vãn sợ đến mức khắp người run rẩy, cô ấy nắm chặt tay Cố Diệp: “Làm sao bây giờ, chúng ta đang trên máy bay, có phải chúng ta sắp chết rồi không? Liệu chúng ta…”
“Sẽ sao? Cậu nhắm mắt lại đi.” Mạnh Lan bình tĩnh ngắt lời Hạ Vãn Vãn, giơ tay che mắt cô ấy: “Cậu mệt mỏi quá nên mới xuất hiện ảo giác thôi. Bây giờ đang tối, nghe lời mình, ngủ đi.”
Lời này cũng không thể an ủi Hạ Vãn Vãn, trái lại còn khiến cô ấy rơi vào trạng thái chim sợ cành cong.
Hạ Vãn Vãn đột ngột vùng vẫy, đẩy bàn tay lạnh lẽo của Mạnh Lan ra. Cô ấy phát hiện gương mặt của Mạnh Lan bắt đầu hòa tan, đôi mắt hóa thành hai lỗ đen, từ mí mắt chảy ra chất lỏng màu vàng đặc sệt. Hạ Vãn Vãn lùi về sau hai bước, kìm nén nỗi sợ hãi trong cổ họng: “Không, đây không phải thật, không phải!”
Tiếng vang truyền đến tai Hạ Vãn Vãn: “Chạy mau! Chẳng ai trên chuyến bay này là người cả! Họ không phải người!”
“Đây không phải Mạnh Lan, Mạnh Lan còn đang trong nhiệm vụ, không thể xuất hiện!”
“Các người bị cuốn vào nhiệm vụ mới, bây giờ phải sống sót, sống sót!”
Hạ Vãn Vãn sợ tới độ răng đập lạch cạch, cô ấy mặc kệ tất cả, chạy về phía khu rửa tay trên máy bay, khóa trái cửa nhà vệ sinh!
Phát hiện hành khách hoảng loạn như vậy, tiếp viên vốn đang chuẩn bị cơm cũng sợ hãi theo, nhìn về phía bạn đồng hành của quý cô đó.
Mạnh Lan nhanh chân đi qua: “Không sao, cô ấy mắc chứng hoảng sợ, sẽ không tấn công người khác đâu. Máy bay đáp chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện ngay, mọi người cứ lo việc của mình, tôi đứng trước cửa nhà vệ sinh canh chừng cô ấy.”
Tiếp viên cũng chưa từng gặp phải trường hợp thế này.
Cố Diệp bước đến, giơ thẻ cảnh sát của mình lên, bảo tiếp viên mình sẽ xử lý mọi chuyện.
Bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp khoang thương gia.
Trong không gian nhỏ hẹp, Hạ Vãn Vãn cuộn mình lại, đèn trong nhà vệ sinh chợt sáng chợt tắt. Ống nước chảy ra máu đỏ sền sệt, cô ấy không thể tránh khỏi việc phải đối mặt với hình ảnh phản chiếu bộ dạng sụp đổ của mình trong gương. Cô ấy muốn nhắm mắt, rồi lại không dám. Hạ Vãn Vãn nhớ tới từng chuyện vừa rồi, đây là mộng chồng mộng, hay nhiệm vụ mới, hay ảo giác đây?
Hạ Vãn Vãn lấy ra thẻ ẩn cô ấy vẫn luôn mang theo bên người, không hiện lên bất kỳ manh mối nhắc nhở nào.
Không, đây hẳn là hiện thực, không phải nhiệm vụ!
Thế thì, Mạnh Lan là người thật đúng không?
Có lẽ là vậy.
Hạ Vãn Vãn run rẩy vươn tay ra phía dưới vòi nước màu đỏ, cảm giác lạnh lẽo không khác biệt mấy so với nước máy. Cô ấy chăm chú nhìn dòng nước không chớp mắt, đến tận khi nó biến thành màu trong suốt như bình thường.
Quả nhiên.
Hạ Vãn Vãn mở cửa nhà vệ sinh ra, thấy ba gương mặt quen thuộc đang ngồi trước cửa.
Mạnh Lan hối hận lắc đầu: “Chúng ta làm một từ an toàn đi.”
“Từ này rất hữu dụng, khi nói ra từ này, dom (*) sẽ dừng ngay hành động trong tay. Nhưng anh vẫn phải nhắc nhở em, ảo giác sẽ không dừng lại. Xem ra em vẫn còn nhớ rõ nội dung trong tiết ‘Xã hội học lệch lạc’ kia của anh.” Giang Sách Lãng cười.
(*) Giang Sách Lãng đang chỉ đến từ Dominance (vai trò thống trị) trong BDSM, bởi vì “từ an toàn” (safeword) mà Manh Lan đề cập cũng có thể được dùng trong BDSM.
“Biến.” Mạnh Lan trợn mắt.
“Là ảo giác.” Hạ Vãn Vãn kể: “Có người bảo mình mau chạy, chắc hẳn giống tình huống của cậu vừa nãy. Mình không thể phân biệt giữa hiện thực và ảo cảnh.”
Mạnh Lan suy tư vài giây, vẻ mặt nghiêm túc: “Hoặc có người kế thừa thẻ ẩn của Ninh Lịch, hoặc có người đã hồi sinh gã. Bất kể trong tình huống nào, cũng không dễ để chúng ta giải quyết. Hơn nữa, có thể khống chế chúng ta ở khoảng cách gần như vậy, nhiều khả năng Ninh Lịch đã ở trên chuyến bay này.”
Bốn người họ nhìn về phía khoang phổ thông, ánh mắt đầy thâm thúy.