Chương 1
"Vợ à, đợi em sinh con xong, anh sẽ đón mẹ anh lên, để mẹ anh chăm cháu. Em sẽ không phải lo lắng gì cả.
"Em có thể nghỉ việc, không cần đi làm chịu đựng sự bực tức từ sếp hay đồng nghiệp nữa, anh sẽ nuôi em.
"Chúng ta sẽ đến trung tâm chăm sóc sau sinh tốt nhất, hồi phục thật tốt. Anh hứa sẽ giữ cho vóc dáng của em như lúc chưa sinh con."
Tôi mở mắt, trước mặt là Lý Ngạn đang nở nụ cười nịnh nọt.
Cũng giống như kiếp trước, anh ta thề thốt đảm bảo chỉ cần tôi sinh con, anh ta sẽ đối xử với tôi thật tốt.
Nhưng nỗi đau của kiếp trước quá sâu sắc, lần này tôi sẽ không dễ dàng tin vào những chiếc bánh vẽ của anh ta nữa.
Tôi nói qua loa: "Để sau đi, giờ em không có tâm trạng."
Lý Ngạn thấy lời ngon tiếng ngọt không có tác dụng, giọng điệu dần lộ ra vẻ đe dọa.
"Đường Hạ, em sắp ba mươi tuổi rồi. Ba mươi tuổi là 'phụ nữ mang thai lớn tuổi', sinh con sẽ vất vả hơn nhiều. Nếu năm nay không sinh, em định khi nào mới sinh?"
Ban đầu, tôi đúng là đã có ý định kết hôn, sinh con và sống thật tốt với Lý Ngạn.
Nhưng bây giờ, trong đầu tôi chỉ toàn là ánh mắt khinh bỉ của Lý Ngạn sau khi tôi bước ra khỏi phòng sinh ở kiếp trước.
"Em đi vệ sinh bẩn thỉu khắp nơi, ngay trên bàn phẫu thuật, thật ghê tởm."
Lúc đó tôi vừa sinh xong, yếu ớt vô cùng. Nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của anh ta, trái tim tôi lạnh đi một nửa.
Tôi cũng không muốn như vậy. Nếu không phải vì sinh con, tôi cũng muốn mỗi ngày đều xinh đẹp, chứ không phải trở nên thảm hại thế này.
Ở kiếp trước, Lý Ngạn đã dùng hành động thực tế để cho tôi thấy, chuyện mẹ chồng trông con, trung tâm chăm sóc sau sinh, hay anh ta nuôi tôi... tất cả đều là những lời nói dối để dụ dỗ tôi sinh con.
Mẹ chồng quả thật đã đến ở cùng, nhưng bà chăm cháu chẳng hề có tâm, chỉ biết càng giúp càng loạn. Cuối cùng, vẫn là một mình tôi chăm con.
Tôi cũng không được ở trung tâm chăm sóc sau sinh. Lý Ngạn nói rằng người khác ở cữ tại nhà được, tại sao tôi lại không được?
Hơn nữa, vì tôi đã nghỉ việc nên không có tiền, chỉ đành Lý Ngạn nói gì thì tôi nghe nấy.
Mọi uất ức ở kiếp trước khiến tôi tràn ngập nỗi sợ hãi về chuyện sinh con.
Vì thế, ở kiếp này, tôi nói với Lý Ngạn.
"Em vẫn còn trẻ, không muốn sinh con."
Lý Ngạn cau mày thật chặt, nhìn tôi bằng một ánh mắt rất lạ lẫm.
"Trước kia em đâu có như vậy, em không phải rất thích trẻ con sao?"
"Thích trẻ con và sinh con là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Tôi không muốn tiếp tục tranh cãi với Lý Ngạn nữa. Đúng lúc sắp đến giờ làm, tôi xách túi và rời khỏi nhà.
Ở phòng trà công ty, tôi bồn chồn rót nước nóng. Chị Phương, một đồng nghiệp, đến gần và hỏi.
"Tiểu Đường này, em và chồng kết hôn lâu như vậy rồi, định khi nào thì có con?"
Tôi lắc đầu: "Bây giờ em vẫn chưa muốn."
"Vẫn chưa muốn, em cũng gần ba mươi rồi nhỉ."
Chị Phương nói to hơn. Tôi càng thêm bực mình. Nước nóng còn chưa rót đầy, tôi đã đậy nắp cốc lại và quay người đi.
Chị Phương vẫn đuổi theo nói mãi không thôi.
"Chị nói cho em biết, chị có một người họ hàng, ba mươi sáu tuổi mới sinh con, sinh khó đến mức phải cắt cả tử cung, cực kỳ nguy hiểm.|
"Một người bạn thân khác của chị cũng sinh muộn, người thì không sao, nhưng con lại bị động kinh, phải bệnh cả đời.”
"Không phải chị nói, có thể sinh sớm thì nên sinh sớm, người lớn và trẻ con đều đỡ khổ hơn, có phải không? Hai đứa kết hôn lâu rồi, nên có con sớm đi."
Ngay cả khi tôi đã ngồi trước máy tính, chị Phương vẫn luyên thuyên bên tai.
Kiếp trước, chị ấy cũng hết lời khuyên tôi như vậy. Tôi còn coi chị ấy như "chị cả" để tâm sự, thậm chí còn hỏi chị ấy vài kiến thức về việc chuẩn bị mang thai. Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy chị ấy thật lắm chuyện. Tôi sinh con hay không thì liên quan gì đến chị ấy? Ngay cả mẹ ruột của tôi còn chưa giục, chị ấy giục làm gì?
Đúng lúc đó, sếp đi ngang qua, nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi, liền xen vào một câu: "Tiểu Đường định chuẩn bị mang thai à?"
Chị Phương nhanh miệng: "Đúng vậy ạ."
Tôi vội vàng thanh minh với sếp: "Thưa sếp, không có chuyện đó ạ. Mấy năm tới em không có ý định sinh con."
Ở kiếp trước, sếp đã từng gợi ý muốn cất nhắc tôi, nhưng lúc đó tôi chỉ nghe lời Lý Ngạn, định nghỉ việc, nên đã bỏ lỡ cơ hội thăng chức.
Kiếp này, tôi không muốn vì mang thai mà đánh mất cơ hội quý báu này nữa.
Sếp nghe tôi nói xong, chỉ cười.
Anh ấy có vẻ không tin lắm, dù sao tôi đã kết hôn, lại đang ở trong độ tuổi sinh đẻ tốt nhất.
Chị Phương nắm bắt được tâm trạng của sếp, thêm mắm dặm muối:
"Người trẻ tuổi lúc nào cũng không ổn định, đâu như tôi, con đã lên đại học rồi, không phải lo nghĩ gì, có rất nhiều thời gian, chỉ quan tâm đến công việc thôi."
Kiếp này, tôi mới nhìn rõ được tâm tư của chị Phương.
Chị ấy nhiều lần khuyên tôi sinh con, là có mưu đồ riêng. Chị ấy không muốn một người trẻ tuổi như tôi trở thành trưởng phòng và lấn át chị ấy.