Chương 2
Về đến nhà, mẹ ruột và mẹ chồng tôi đều đang ngồi ở phòng khách. Chắc chắn là Lý Ngạn đã kể lể với họ rồi.
Tôi vừa ngồi xuống ghế sofa, mẹ chồng đã lên tiếng.
"Con mà nghe lời mẹ, sinh con sớm vẫn tốt hơn. Dù sao cũng có mẹ giúp trông cháu, Hạ Hạ không phải bận tâm gì đâu, thông gia thấy đúng không ạ?"
Mẹ tôi vội vàng gật đầu lia lịa.
"Đúng đó Hạ Hạ, sinh sớm đỡ khổ."
Ở kiếp trước, việc mẹ chồng trông con khiến tôi lo nơm nớp.
Con bị sốt, bà không đưa đến bệnh viện uy tín mà cứ nhất định phải đến phòng khám tư nhân không tên tuổi.
Ở đó, bà mua một đống thuốc đắt đỏ vô cùng. Con uống vào không những không hạ sốt mà còn bắt đầu ho, cuối cùng bị viêm phổi, phải nhập viện.
Không ai dám nói gì mẹ chồng, chỉ tội đứa nhỏ, nằm trong phòng CT bé tí teo mà nhìn thấy rất xót xa.
Mẹ chồng còn từng rất vô tư cho con ăn từng miếng táo, miếng lê to. Tôi sợ con bị nghẹn, bảo bà nghiền nhỏ ra rồi mới cho ăn, bà quay sang nói với Lý Ngạn là tôi làm quá. Thế là tôi và Lý Ngạn lại cãi nhau một trận to...
Rất nhiều chuyện nhỏ nhặt của kiếp trước lại hiện lên trong đầu tôi.
Hai vị trưởng bối đều đang đợi tôi bày tỏ thái độ, tôi mệt mỏi nói: "Con thấy bây giờ chưa phải là lúc để có con."
Mẹ chồng nhướn mày: "Vẫn chưa phải lúc, hai đứa kết hôn được bao nhiêu năm rồi? Không sớm có cháu bế, tôi sẽ bị người khác cười vào mặt mất!"
Lý Ngạn ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: "Đúng đó Hạ Hạ, em không thể thông cảm cho mẹ một chút sao? Bà ấy chỉ muốn sớm có cháu thôi."
Ngọn lửa trong lòng tôi bốc lên, tôi hỏi Lý Ngạn: "Chúng ta lấy đâu ra tiền để sinh con? Lương anh sáu triệu, lương em bốn triệu, nuôi chính mình còn khó, lấy đâu ra tiền nuôi con?"
Lý Ngạn không phục: "Em nói vậy là sao, người nghèo thì không có quyền sinh con à? Nghèo thì có cách nuôi của người nghèo, giàu thì có cách nuôi của người giàu, sao lại không nuôi được?"
Tôi không nhịn được mà tăng giọng: "Vậy chẳng lẽ anh sinh con ra là để cho nó sống khổ sở à?"
Kiếp trước, cuộc sống của chúng tôi chật vật, thiếu thốn. Mẹ tôi thấy vậy không đành lòng, mỗi tháng lại lấy tiền hưu trí của bà để bù đắp cho chúng tôi.
Tôi thương mẹ, đã nhiều tuổi rồi mà vẫn phải lo lắng cho chúng tôi, tôi hận bản thân mình vô dụng.
Thấy tôi và Lý Ngạn sắp cãi nhau, mẹ tôi vội xoa dịu:
"Thôi được rồi, muộn thế này rồi, ngày mai hai đứa còn phải đi làm, cứ nghỉ ngơi đi đã. Chuyện này không vội, cứ từ từ rồi tính."
Nói xong, bà cùng mẹ chồng xách túi rời đi.
Trước khi đi, mẹ chồng lại gọi Lý Ngạn đến bên cạnh, thì thầm vào tai anh ta vài câu.
Tôi biết bà ta đang tính toán điều gì.
Kiếp trước, chính bà ta là người đã bày kế cho Lý Ngạn, khiến tôi mang thai ngoài ý muốn.
Sau khi tắm xong, tôi trở về phòng ngủ.
Lý Ngạn thấy tôi vào, nhanh chóng đóng ngăn kéo lại.
Tôi giả vờ như không thấy hành động của anh ta, trực tiếp nằm lên giường.
Tắt đèn, khi tôi gần chìm vào giấc ngủ, tay Lý Ngạn mò sang sờ tôi.
"Vợ ơi, anh muốn..."
Giọng anh ta dính dấp và nóng bỏng, tay chui vào bên trong áo ngủ của tôi.
Tôi giữ chặt lấy cổ tay anh ta, từ chối: "Em buồn ngủ rồi."
Lý Ngạn không bỏ cuộc, ôm chặt lấy tôi, cọ xát vào người tôi: "Vợ ơi, anh khó chịu quá."
Tôi nói: "Anh đừng làm loạn nữa."
Lý Ngạn hỏi: "Vợ, em giận anh à?"
Tôi nói: "Em không muốn có thai."
Lý Ngạn mềm mỏng năn nỉ: "Chúng ta dùng biện pháp bảo vệ mà."
Tôi cười lạnh một tiếng: "Lý Ngạn, vừa nãy em nhìn thấy rồi."
Lý Ngạn giả ngơ: "Thấy gì cơ?"
"Anh đã dùng kim bấm chọc thủng mấy chiếc bao cao su, rồi lại cất lại vào trong hộp."
Cơ thể Lý Ngạn cứng đờ.
Im lặng một lúc, anh ta không thừa nhận: "Đường Hạ, em nghĩ anh lại đi tính toán với em như vậy à?"
Ban đầu tôi cũng không muốn tin. Nhưng kiếp trước, sau khi Lý Ngạn thuyết phục tôi sinh con, tôi đã mang thai ngoài ý muốn.
Rõ ràng đã dùng biện pháp bảo vệ, nhưng vẫn có thai. Tôi trăm mối không thể giải, mãi sau này trong một lần cãi nhau, Lý Ngạn đã lỡ miệng nói ra.
"Đúng, là anh đã làm trò với bao cao su, nhưng anh có mưu đồ gì khác đâu, anh chỉ muốn có một đứa con thôi, anh có lỗi gì?"
Tôi vẫn còn nhớ sự bàng hoàng lúc đó, tôi không ngờ Lý Ngạn lại tính toán với tôi như vậy.
Kiếp này, nghe thấy câu hỏi của anh ta, tôi đứng dậy nói.
"Em đi thử đổ nước vào kiểm tra, xem có phải em đã hiểu lầm anh không."
Sắc mặt Lý Ngạn thay đổi, anh ta kéo tay tôi, lạnh lùng nói.
"Nếu em không muốn có thai như vậy, vậy thì từ nay về sau chúng ta không làm nữa."
Nói xong anh ta cầm chăn và gối, đi sang phòng khách.
Vài phút sau, anh ta nhớ ra chưa cầm điện thoại, lại quay lại lấy.
Tôi nhìn lướt qua ngày tháng. Nếu tôi nhớ không nhầm, bây giờ anh ta đã bắt đầu liên lạc với cô sinh viên kia rồi.