Sau Ngày Tận Thế, Tôi Xây Dựng Căn Cứ Tại Nhà Máy Hẻo Lánh

Chương 11

Chương 11
Giọng anh ấy trầm và run rẩy: "Đã xảy ra rồi. Nhiều vụ nổ ở miền Nam và miền Trung, thương vong hiện chưa rõ. Mạng trạm gốc ở đó đã bị cắt."
"Thật sự xảy ra rồi." Mặt bố tôi rất khó coi.
Tim tôi đập điên cuồng, nhìn quanh bóng tối trước mắt, không biết liệu nơi này có còn là vùng đất an toàn không...
Nhưng so với những nơi khác, nó vẫn tương đối an toàn.
Ông Lưu đứng cạnh đó đờ đẫn một lúc rồi gọi hai con chó về nhà.
Chúng tôi hết lời khuyên can, nhưng ông ấy kiên quyết: "Điều gì đến rồi sẽ đến, không sao đâu, các con không cần lo cho ta, dù sao ta cũng sống đủ rồi."
Ông Lưu kiên quyết về nhà.
Còn chúng tôi lo lắng về việc bom hạt nhân sẽ tiếp tục được ném trong vài ngày tới, nên đã trốn trong hầm tránh bom mấy ngày.
Ai cũng lo lắng, trên mặt anh cả vốn vui vẻ, hay cười giờ cũng đượm buồn.
Anh ấy nói anh ấy luôn nghĩ là chúng tôi suy nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ là xin nghỉ vài ngày ở trường, đi dã ngoại cùng chúng tôi.
Không ngờ, lại đi đến bước này.
Chúng tôi xem được khá nhiều tin tức trên mạng.
Nhiều nơi ở miền Nam và miền Trung nước ta đã báo động hạt nhân, nước M đã phá hủy một số cảng và nhiều căn cứ quân sự quan trọng.
Nơi chúng tôi từng sống giờ đã chìm trong khói lửa chiến tranh.
Và chúng tôi cũng đã phát động một cuộc tấn công toàn diện vào nước M sau vụ nổ hạt nhân.
Y hệt kiếp trước, các nước đối tác của hai bên cũng tham gia vào, hoặc nhân cơ hội khiêu khích đục nước béo cò, hoặc môi hở răng lạnh cùng tiến cùng lùi.
Chiến tranh hạt nhân mà chúng tôi luôn cho rằng sẽ không xảy ra, vậy mà lại bùng nổ.
Trong mấy ngày này, có một lần điểm nổ khá gần, chúng tôi cũng cảm thấy rung chấn nhẹ trong hầm tránh bom.
Chúng tôi đoán, cách đây nhiều nhất cũng chỉ năm sáu mươi cây số.
Sau đó, tín hiệu mạng hoàn toàn bị cắt, đài phát thanh dò được toàn là tiếng rè. Không biết có phải do trạm gốc bị phá hủy không.
Lúc này chúng tôi cuối cùng cũng xác nhận, chiến tranh sẽ không lan đến đây.
Chỉ là, bên ngoài quả thực không an toàn nữa, mọi người có thể sẽ ở đây rất lâu, cho đến khi chiến tranh hoàn toàn kết thúc.
Quá trình này, ít thì vài tháng, nhiều thì một hai năm, giữa chừng sẽ xảy ra chuyện gì cũng là ẩn số, dù sao cũng phải chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài.
Chỉ là, lượng thức ăn dự trữ hiện tại của chúng tôi không đủ dùng lâu đến thế.
Tối chúng tôi họp gia đình, thảo luận về nhiệm vụ khẩn cấp hiện tại.
Hiện tại chỗ ở đã được giải quyết, cần xây thêm nhà vệ sinh, phòng tắm.
Việc trồng trọt và chăn nuôi cần được đẩy nhanh, nếu không thể phát triển bền vững, ngồi không ăn bám sẽ nhanh chóng chết đói, dù sao cũng có năm người.
Còn vấn đề an toàn và sử dụng điện.
Hiện tại là thời chiến, có thể sẽ có những người cùng đường trốn vào rừng, trong tình thế cấp bách, không chừng sẽ xảy ra cướp bóc giết người.
Ngoài ra, chúng tôi hiện đang dùng đèn dầu để chiếu sáng, một số máy móc dùng điện bằng nguồn điện dự phòng đã tích trữ trước đó, cần nhanh chóng làm ra thiết bị phát điện.
Bố tôi họp theo kiểu đội thầu của ông ấy, mọi người nói ra vấn đề, tự chịu trách nhiệm phần của mình, mười phút là xác định xong hướng công việc.
Anh cả phụ trách trồng trọt, anh hai phụ trách an ninh và điện.
Bố tôi không sắp xếp việc gì cho tôi, ông ấy nói: "Con gái út, không cần làm gì cả, giúp mẹ nấu cơm là được rồi."
Anh cả: "Em út không cần làm việc, em út cứ chơi là được rồi."
Anh hai: "Lần trước em út giúp khiêng gỗ, tay còn bị cứa chảy máu, lúc đó chảy khá nhiều máu. Thế nên cứ ở nhà với mẹ đi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất