Chương 7
Bố tôi ngớ người mấy giây: "Sao có thể chứ? Người ở đây chuyển đi hai mươi năm rồi mà, tôi nhớ là không ai ở lại cả..."
Gia đình chúng tôi vội vàng đến đó. Trong căn nhà nhỏ nhất ở phía trong cùng của khu nhà máy, chúng tôi đã gặp ông cụ.
Ông mặc bộ đồ công nhân cũ bạc màu, đang cầm cuốc làm vườn.
Thấy gia đình chúng tôi đến, ông có vẻ hoang mang, thần thái hơi căng thẳng.
Anh hai ghé giọng: "Ông ấy vừa hỏi con có phải đến thu mua gì không... làm con không biết trả lời thế nào."
Ông cụ mấp máy môi, chủ động lên tiếng: "Mấy đứa đến làm gì? Nhà máy này sắp xây lại hả?"
Bố tôi nhìn chằm chằm ông ấy mấy giây, rồi phấn khích chạy đến, nắm chặt tay ông: "Chú Lưu, chú còn nhớ cháu không? Cháu là Tiểu Cường đây!"
"Tiểu Cường?" Ông cụ càng hoang mang hơn.
"Tiểu Cường, thằng thứ hai nhà chú Triệu thợ điện ấy." Bố tôi thực sự xúc động, tay chân múa may: "Hồi nhỏ cháu còn ăn trộm than tổ ong nhà chú, chú cầm chổi đuổi cháu chạy quanh nhà máy hai vòng, chú quên rồi sao?"
Ông cụ nghe xong, khóe miệng giật giật hai cái, vẻ mặt như thể hàm răng sau đã cắn nát: "Chuyện này khó quên thật."
Bố tôi ngây thơ ra vẻ gặp lại muộn màng: "Người trong nhà máy không phải chuyển đi hết rồi sao? Sao chú vẫn ở đây?"
Hai người họ hàn huyên, tôi cũng hiểu được đại khái.
Thì ra ông Lưu này số không may, vợ ông mất sớm, lại không có con cái, thế gian không còn ai để ông bận tâm. Vì vậy, khi di dời, ông kiên quyết không chịu đi theo số đông.
Ông bất chấp mọi người khuyên can, một mình ở lại nhà máy bỏ hoang không một bóng người này, sống liền hai mươi mấy năm.
Ông dẫn chúng tôi đến chỗ ông ở xem thử... là một cái sân nhỏ đơn sơ, bên trong còn nuôi hai con chó.
Hai con chó này là người bạn duy nhất trong cuộc sống cô độc của ông.
Ông nói ông tự trồng trọt, nuôi gà, thỉnh thoảng còn đi câu cá ở sông, cuộc sống không thành vấn đề.
Dầu muối tương giấm ông đều nhờ người mang đến, người đó là một người yêu thích câu cá, cứ một hai tháng lại đến một lần.
"Ông sống một mình lâu như vậy, không cô đơn sao?" Mẹ tôi hỏi.
Ông lắc đầu: "Tôi quen rồi."
Ông sau đó hỏi chúng tôi tại sao lại đến đây, bố tôi do dự, ông nói ấp a ấp úng: "Nhà có chút chuyện, tạm thời đến tránh một chút."
Ông Lưu lập tức hiểu ra: "Ồ, nợ nần hả? Bình thường thôi, mấy năm trước cũng có một người nợ nần, chạy đến ở mấy tháng liền."
Ông Lưu nói ông đã phát hiện ra chúng tôi từ hôm qua, thấy chúng tôi lái xe, tưởng là thương lái gì đó, ông còn hơi lo lắng, sợ bị làm phiền sự yên tĩnh.
Bây giờ biết là tránh nợ, ông ấy yên tâm rồi.
Cuộc nói chuyện này vừa vui vẻ vừa ngượng nghịu, lúc chào tạm biệt ông để về, anh cả khá bất phục: "Trông chúng ta giống người có thói hư tật xấu gì sao?"
Anh hai liếc anh ấy: "Bỏ chữ 'chúng ta' đi. Giống thì chỉ có anh giống thôi."
"Mày nói bậy. Tin hay không tao tát mày bây giờ..." Anh cả bước nhanh hai bước vòng tay khuỷu tay quanh cổ anh hai, anh hai nhanh chóng thoát ra.
Trên đường về, hai anh em gây gổ suốt.
Bố mẹ tôi và tôi đều quen rồi, lặng lẽ đi phía sau mỉm cười.
Về đến nơi, chúng tôi tiếp tục xây dựng cơ sở hạ tầng.