Chương 6
Tôi quả quyết: “Thật lòng mà nói, em cũng thấy lạ. Nếu có dấu hiệu từ sớm, nhà nước đã không chuẩn bị sơ sài thế này. Khả năng duy nhất là chúng ta bị chơi xỏ.”
Anh hai cau mày: “Ý em là chúng ta tưởng là hiệp thương, là đàm phán, nhưng thực ra chỉ là mắc bẫy của người ta?”
Tôi gật đầu: “Nước M xưa nay lắm mưu nhiều kế, chẳng có chút uy tín nào, thêm nữa bọn tay sai của họ quá nhiều, làm chuyện vô liêm sỉ cũng là bình thường.”
Anh cả đồng tình: “Chắc chắn là họ đã chuẩn bị khai chiến từ lâu, chỉ tìm cớ có lợi cho mình thôi.”
Bố tôi cũng đồng ý với quan điểm này: “Nhưng đây là chuyện lưỡng bại câu thương, một khi ném bom hạt nhân thì chẳng ai có thể toàn mạng mà rút lui được.”
Chúng tôi im lặng… Đúng vậy, âm mưu của con người luôn muốn dùng lên người khác, nhưng đến cuối cùng, lại luôn là cùng đi đến chỗ diệt vong.
Chúng tôi quá đỗi bình thường, đối với thế sự phức tạp này, chúng tôi lực bất tòng tâm.
Chúng tôi bàn bạc một chút, quyết định theo kế hoạch ban đầu, ngấm ngầm thông báo cho người thân và bạn bè.
Chúng tôi mỗi người một tay gửi tin nhắn, lời lẽ đại khái giống nhau, chỉ là nói tình hình gần đây không ổn lắm, bảo họ chuẩn bị thêm vật tư, tìm trước hầm trú ẩn để lánh nạn.
Thế nhưng kết quả lại khiến người ta rất thất vọng. Phản hồi của họ đều rất qua loa.
“Haha, ngày nào mấy cái tài khoản marketing cũng nói mấy chuyện này, yên tâm, không đánh nhau được đâu.”
“Kẻ nào đáng chết thì sẽ chết thôi, không chạy thoát được. Mình đừng bận tâm mấy chuyện đó.”
“Chuẩn bị gì chứ, nếu mà đánh nhau thật, kho dự trữ của nhà nước chắc chắn phong phú, yên tâm đi!”
Chúng tôi từng người một ngồi tại chỗ lắc đầu.
Thực ra, đây cũng là kết quả chúng tôi đã dự liệu từ sớm, chỉ là khi xảy ra, vẫn cảm thấy bất lực.
Tối hôm đó, chúng tôi đi ngủ rất sớm…
Tôi cứ nghĩ sẽ mất ngủ, sẽ sợ hãi, nhưng sau cả một ngày bôn ba mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống là tôi ngủ thiếp đi.
Gần sáng, hình như tôi nghe thấy tiếng bước chân sột soạt ngoài cửa sổ.
Có vẻ như có người ở cạnh cửa sổ…
Nhưng sao có thể có người được chứ? Tôi lười mở mắt, trở mình rồi lại ngủ tiếp.
Sáng hôm sau thức dậy đã tám giờ, tôi đi vòng ra sườn đồi sau nhà để đi vệ sinh.
Đi ngang qua cửa sổ sau, tôi sững lại.
Dưới bậu cửa sổ đầy bụi bặm, lại có hai dấu chân dính bùn vàng! Dấu chân này kéo dài, đi lên sườn đồi rồi biến mất.
Vậy ra tiếng tôi nghe thấy không phải ảo giác, mà là có người thật sự đang rình mò chúng tôi ở cửa sổ.
Điều này thật khiến người ta rợn tóc gáy, nhỡ người này là tội phạm truy nã hoặc kẻ biến thái thì sao, cứ như một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Tôi lập tức kể lại chuyện này cho gia đình, mọi người vô cùng cảnh giác, chuẩn bị tìm ra kẻ đứng sau chuyện này.
Khu nhà máy bỏ hoang có quá nhiều công trình, chúng tôi gác lại công việc đang làm, tìm kiếm kỹ lưỡng từng nơi một.
Gần trưa, anh ba gửi tin nhắn báo đã tìm thấy người, không phải tội phạm truy nã hay kẻ biến thái như tưởng tượng, mà là một ông lão.